Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập ngồi trong nhà máy một lúc trước khi trở về nhà, Nguyễn Ngôn Hi bước vào căn phòng nơi sắp xếp manh mối của vụ án, thấy điện thoại di động của mình vẫn nằm một mình trên mặt đất, có một dấu chân mờ nhạt trên đó…

Mặc dù không cần nghĩ cũng biết ai làm, nhưng Nguyễn Ngôn Hi vẫn quay đầu lại nói với Mộc Thập đang đi vào: “Mộc Thập, sao điện thoại của tôi vẫn còn nằm trên mặt đất?”

Mộc Thập Nhất vô tội nói: “Có vấn đề gì không?”

Nguyễn Ngôn Hi lập tức lẩm bẩm: “Lẽ nào, cô thấy điện thoại của tôi trên đất mà không nhặt lên sao?”

Mộc Thập nghiêm túc trả lời: “Tuy là nói như vậy, nhưng tôi không thể phá hủy hiện trường vụ án, bây giờ anh có thể thông qua dấu chân trên di động để tìm ra hung thủ, đương nhiên, còn cả người đem điện thoại để dưới đất nữa.”

“…”

Nguyễn Ngôn Hi biết mình đuối lý, chỉ có thể lẳng lặng cầm điện thoại di động lên, lau sạch dấu chân, sau đó cất lại vào túi.

Cũng giống như vụ án trước, sau khi phá án, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập phải gỡ bỏ tất cả thông tin của vụ án trên tường.

Mộc Thập đi đến trước tường thành, giơ tay gỡ mảnh giấy trên đó xuống, Nguyễn Ngôn Hi cũng đi sang bên kia, cũng làm như vậy.

Trên tường càng ngày càng ít giấy, Nguyễn Ngôn Hi đi đến một bức tường, nhìn những bức ảnh và thông tin trên đó, giơ tay dừng lại giữa không trung, đó là thông tin của Nguyên Tình.

Mộc Thập đi tới trước mặt anh, cầm thông tin trong tay, cùng nhau nhìn những bức ảnh đau lòng, một lúc lâu mới nói: “Anh còn nhớ nét mặt cuối cùng của Nguyên Tình sao?”

Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn cô.

Mộc Thập cũng quay đầu nhìn anh, “Bây giờ anh đã làm được rồi.”

Sau một lúc lâu, Nguyễn Ngôn Hi thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay lấy thông tin của Nguyên Tình xuống, Mộc Thập không giúp được gì, mà đứng sang một bên, để anh một mình hoàn thành.

Tất cả tài liệu trên tường đều đã được gỡ bỏ, Mộc Thập từ trong kho mang theo một thùng sơn trắng và hai cây chổi, hai người dùng cọ sơn lại dấu vết đánh dấu trên tường.

Chẳng mấy chốc, các bức tường, vốn đầy những dấu bút đánh dấu, lại chuyển sang màu trắng, điều đó có nghĩa là sự kết thúc của một vụ án. Mộc Thập mở cửa sổ trong phòng, sau đó cùng Nguyễn Ngôn Hi đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, mùi sơn cách nhiệt bên trong, căn phòng đang chờ để sử dụng vào lần sau.

Tất cả thông tin của vụ án này đều được bỏ vào một sấp văn kiện, Nguyễn Ngôn Hi đi vào phòng ngủ, mở tủ ra, từ trong hộp lấy ra một cái hộp đen lớn, trong hộp có mấy chục văn kiện, chứa đầy ắp, tất cả đều là những vụ án anh đã giải quyết, từ khi anh bỏ vào, anh chưa bao giờ xem lại thông tin của những vụ án này, hôm nay, vì một lý do nào đó, anh lấy ra những văn kiện này và xem qua từng cái một, trong đó có thông tin của người chết, những bức ảnh về hiện trường vụ án, những phân tích của anh và thông tin của hung thủ.

Sau khi Nguyễn Ngôn Hi đọc xong, anh đặt chúng vào theo thời gian, cuối cùng đặt văn kiện của vụ án này lên trên.

Sau khi cất chiếc hộp đi, anh mở cửa và đi ra ngoài, khi đến cầu thang, anh ngửi thấy mùi thịt, anh nhíu mày có chút ngạc nhiên.

Đi xuống cầu thang đến cửa phòng bếp, anh nhìn thấy Mộc Thập đang nấu ăn bên trong, lúc này cô đang đổ một chai gia vị vào nồi.

“Cô đnag nấu gì vậy?”

Mộc Thập vừa trả lời vừa đổ: “Thịt kho tàu.”

Nguyễn Ngôn Hi ngửi thấy mùi lạ, liếc mắt nhìn nhãn hiệu trên chai, “Trên tay cô là dấm sao.”

Mộc Thập bình tĩnh đổi giọng: “Sườn chua ngọt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play