Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập về nhà, Nguyễn Ngôn Hi cởi giày thậm chí còn không đi dép lê, vì vậy anh đi chân trần lên lầu hai, Mộc Thập nheo mắt nhìn lưng anh, sau đó ngồi xổm xuống lấy dép lê đi theo.

Nguyễn Ngôn Hi bước vào căn phòng nơi sắp xếp manh mối của vụ án, xé tất cả thông tin về Dư Siêu, lấy một cây bút đánh dấu chéo lớn trên tên của Dư Siêu.

Mộc Thập đặt đôi dép bên cạnh Nguyễn Ngôn Hi, khi nhìn thấy động tác của Nguyễn Ngôn Hi, cô có chút khó hiểu hỏi: “Nguyễn Ngôn Hi, sao anh lại gạch tên anh ta?”

Nguyễn Ngôn Hi vẫn không đi dép lê, mà đi đến đầu kia bức tường, đổi tài liệu của Dư Siêu thành của nạn nhân, “Rất đơn giản, bởi vì hắn không phải là hung thủ mà chúng ta đang tìm.”

Mộc Thập đá dép lê qua, “Anh nói Dư Siêu không phải là hung thủ, tại sao?”

Ngay khi Nguyễn Ngôn Hi quay lại, chân chạm vào đôi dép, anh đi vào, sau đó giải thích với Mộc Thập: “Phác họa tâm lý tội phạm của chúng tôi về hung thủ vốn dĩ là một người hoàn hảo, vì biến cố nào đó nên hắn không còn hoàn mỹ nữa, cho nên hắn mới thông qua cách thức mới để biểu đạt sự hoàn mỹ trong lòng hắn, vì vậy khi một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đột ngột bị thương ở tay phải, xuất hiện trước mắt chúng ta, thì có sức hấp dẫn rất lớn, lớn đến mức chúng ta lầm tưởng rằng hắn là hung thủ.”

Mộc Thập không lên tiếng, ra hiệu cho anh nói tiếp.

“Tôi vừa nhờ Cao Lăng Trần kiểm tra hồ sơ điều trị của Dư Siêu, phát hiện tay của Dư Siêu bị thương vào ngày 11, người chết đầu tiên bị sát hại vào ngày 13, trước đó bọn họ không có quen biết gì cả, có khả năng rất cao Dư Siêu giết người đầu tiên là người không hề quen biết.”

Mộc Thập gật đầu, sau đó nói tiếp: “Nhưng hung thủ lại biết rất rõ thời gian người chết đến phòng tranh, chứng tỏ hắn đã theo dõi người chết một thời gian.”

Nguyễn Ngôn Hi chỉ vào vài bức ảnh trên tường, “Và những bức tranh vẽ bằng tay trái được giấu đằng sau bức tranh được ghi ngày 12, vì vậy nếu Dư Siêu là hung thủ, thì hắn bị thương vào ngày 11, vào ngày 12, hắn bắt đầu vẽ bằng tay trái, vào ngày 13, hắn đã nắm bắt được động tĩnh của người chết và thành công giết nạn nhân đầu tiên.”

Mộc Thập cũng phát hiện ra điểm khả nghi, “Và những bức tranh trong phòng tranh của người chết đầu tiên đều do hung thủ hoàn thành vào ngày hôm trước hoặc vài ngày trước.”

Nguyễn Ngôn Hi nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy, thời gian quá gấp gáp, một giáo viên mỹ thuật ở một trường đại học, từ khi bị thương đến khi hoàn thành việc gây án, từ một người bình thường trở thành một hung thủ, chỉ mất chưa đầy hai ngày.”

Mộc Thập: “Cho nên chúng ta suy nghĩ sai rồi.”

Nguyễn Ngôn Hi đưa tay ra hiệu, “Một chút. Lúc đầu, chúng tôi nghĩ quá nông cạn về lý do tại sao hắn vẽ bằng tay trái, vẽ bằng tay trái không có nghĩa là tay phải của hắn bị thương, ung thủ hiện đang phải chịu đựng nhiều thứ hơn là vết thương.”

Mộc Thập suy luận: “Hắn bị bệnh.”

Và căn bệnh này sẽ làm cho hắn ngày càng không ổn, cho nên hắn cảm thấy trước khi bản thân trở thành “phế nhân”, nhất định hắn phải hoàn thành “tác phẩm nghệ thuật” hoàn mỹ. Hung thủ dùng một thời gian dài để phát triển và hoàn thiện kế hoạch của mình, hắn đã chọn các nạn nhân, những bức tranh sẽ được vẽ, khi nào và gây án ở đâu, bao gồm cả thủ pháp gây án.”

Anh dùng tay gõ lên tên Dư Siêu.

Mộc Thập nhìn anh: “Anh có nghĩ là Dư Siêu cũng bị hung thủ hãm hại không?”

“Có lẽ những bức tranh đó, được che giấu quá cẩn thận, ban đầu tôi cũng bị mê hoặc, tưởng rằng Dư Siêu thông mình cỡ nào cũng chỉ đến mức này, nhưng thực ra đây đều là hung thủ bố trí bẫy cho tôi, từng bước hướng dẫn chúng ta đến với thông tin của Dư Siêu, tin rằng hắn là tên hung thủ thông minh xảo quyệt. Ban đầu Dư Siêu cũng không nằm trong kế hoạch của hung thủ, nhưng vết thương ở tay của Dư Siêu đã khiến hung thủ biến hắn trở thành vật tế thần để hoàn thành kế hoạch hoàn hảo hơn. Hung thủ đã tạo ra một hung thủ có chỉ số IQ cao, tất nhiên hắn càng thông minh hơn, sau đó, hắn núp phía sau, xem chúng ta đi tìm hung thủ hắn tạo ra, hừ.”

Nguyễn Ngôn Hi vừa nói, trên mặt lại hiện lên vẻ chán ghét, cuối cùng là cười lạnh.

Mộc Thập đưa ra kết luận: “Nguyễn Ngôn Hi, cho nên hắn đang chơi anh sao.”

Nguyễn Ngôn Hi mất giọng, sau khi hít sâu một hơi, anh sửa lại lời nói của Mộc Thập: “Là chúng ta, đương nhiên, tôi không phủ nhận, tôi cũng là một trong số đó.”

Giọng nói phía sau càng lúc càng nhẹ nhàng, cuối cùng gần như lẩm bẩm.

Mộc Thập chắp tay ngẩng đầu nhìn anh: “Đã đoán ra Dư Siêu không phải hung thủ, vừa rồi, ở cục cảnh sát, sao không nói cho Cao Lăng Trần biết?”

Nguyễn Ngôn Hi: “Bởi vì chúng ta còn phải đi tìm Dư Siêu.”

Mộc Thập cau mày: “Dư Siêu cũng là nạn nhân?”

Nguyễn Ngôn Hi chỉ vào dãy số Fibonacci viết trên tường, nói với Mộc Thập: “Hoặc là sắp xảy ra, như tôi vừa nói, anh ta là một phần của kế hoạch, hoặc là ngày 27, hoặc muộn hơn, nếu không tìm thấy hung thủ, một ngày nào đó thi thể của anh ta sẽ xuất hiện.”



Vào ngày 25, cuối cùng họ cũng tìm thấy Dư Siêu, nhưng đúng như Nguyễn Ngôn Hi dự đoán, Dư Siêu mà họ tìm thấy đã là một thi thể lạnh lẽo.

Đầu Dư Siêu bị chặt đứt, chỉ còn lại thân thể quỳ ở đó, đầu nằm trên đất bên cạnh, đầu nghiêng nghiêng, như thể đang nhìn thân thể của chính mình, lần này trên tường không có bức tranh.

Tưởng Tề nhìn hiện trường, bày tỏ ý kiến: “Chỉ có thi thể, không có tranh, tôi nghĩ Dư Siêu còn có đồng phạm, Dư Siêu đã bị đồng bọn giết chết.”

Nguyễn Ngôn Hi lắc ngón tay, vòng quanh thi thể, “Sai rồi, Dư Siêu không phải là hung thủ giết người trong vụ án trước đây, bây giờ anh ta chỉ là một nạn nhân đáng thương, trên thực tế, anh ta vẫn luôn như vậy.”

Tưởng Tề hiển nhiên không thể đồng ý với câu nói của Nguyễn Ngôn Hi, “Vậy anh giải thích thế nào về chuyện lần này không có tranh vẽ, theo tôi thấy, lần thứ nhất và lần thứ hai có thể là một mình Dư Siêu gây án, người chết đều là nữ, Dư Siêu thấy mình không phải là người khỏe mạnh, cho nên hắn chọn mục tiêu là phụ nữ, sau đó, có người gia nhập hội với hắn, gây án với hắn, nên có thể giải thích vì sao lại giết người đàn ông, đầu cũng bị đồng phạm chặt xuống, rõ ràng là thủ pháp giết người khác nhau, cho nên hiện trường phạm tội đều là Dư Siêu vẽ, cho nên việc này cũng giải thích được lý do tại sao lần này không có tranh vẽ.”

Nguyễn Ngôn Hi dừng lại, “Không, từ đầu đến cuối chỉ có một hung thủ.”

Để lại những lời này, anh rời khỏi hiện trường.

Trở lại căn nhà của mình, Nguyễn Ngôn Hi vẫn không đi dép lê, lại vội vàng chạy vào phòng, nhìn bản đồ thành phố S dán trên tường, sau đó dùng bút khoanh vài chỗ trên bản đồ.

Sau đó, Mộc Thập đi vào, mặc kệ việc Nguyễn Ngôn Hi không đi dép lê, “Anh đang làm gì vậy?”

Nguyễn Ngôn Hi vừa trả lời Mộc Thập vừa khoanh tròn: “Vẽ.”

Mặc dù chỉ có một chữ, nhưng Mộc Thập vẫn hiểu: “Anh nói bức tranh xuất hiện ở hiện trường vụ án của Dư Siêu sao?”

Nguyễn Ngôn Hi trả lời cô: “Đúng vậy, hung thủ cố tình không vẽ nó ở hiện trường, nhưng chắc chắn hắn đã vẽ ở nơi khác.”

Mộc Thập đứng bên cạnh nhìn bản đồ, Nguyễn Ngôn Hi khoanh tròn mấy vòng trên bản đồ, bao gồm cả vị trí của năm vụ án, đại học XX, nhà của Dư Siêu, anh dừng lại nhìn một lúc, sau đó lại giơ tay lên, trịnh trọng vẽ một vòng tròn ở một chỗ, “Ở đây.”

“Mộc Thập, gọi cho Cao Lăng Trần, bức vẽ ở đó.”

Sau đó, anh nhìn xuống chân mình, sau khi xem xét mới phát hiện ra: “Tại sao tôi không đi dép?”

Vừa nói, vừa đi ra ngoài.

Mộc Thập lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Cao Lăng Trần, sau khi kết nối: “Alo, Cao Lăng Trần, đường số XX, số XX, Nguyễn Ngôn Hi nói cậu có thể chỗ đó…”

Mộc Thập đang nói được một nửa, đột nhiên có tiếng cửa đóng dưới lầu, trái tim Mộc Thập thắt lại, cô vội vàng chạy ra khỏi phòng, từ cầu thang nhìn xuống, Nguyễn Ngôn Hi đáng lẽ phải đi dép lê đã biến mất, tất nhiên là giày của anh cũng đã biến mất, hiển nhiên vừa rồi là Nguyễn Ngôn Hi đi ra ngoài!

“Alo, Mộc Thập, có chuyện gì vậy?”

Không nghe thấy giọng nói của Mộc Thập, Cao Lăng Trần ở đầu bên kia gọi lớn.

Lúc này, Mộc Thập lúc này không quan tâm đến việc trả lời anh, cô vội vàng chạy xuống cầu thang, chạy ra cửa, ấn tay cầm, nhưng cửa không mở được, Nguyễn Ngôn Hi đã khóa cửa từ bên ngoài.

Mộc Thập siết chặt nắm đấm, sau vài giây, cô lại thả lỏng, cô nhấc điện thoại lên, “Alo, Cao Lăng Trần.”

Cao Lăng Trần lo lắng hỏi: “Mộc Thập, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

Mộc Thập thở ra một hơi, nói với giọng điệu không cao không thấp: “Có lẽ Nguyễn Ngôn Hi đã biết hung thủ là ai, bây giờ anh ta đã ra ngoài một mình.”

“Một mình? Không lẽ anh ta?”

Cao Lăng Trần hiển nhiên đã nghĩ ra nguyên nhân duy nhất khiến anh ta làm như vậy.

Mộc Thập đứng ở cửa, cầm điện thoại di động trong tay, có chút ngây người nhìn cửa, “Số XX Đường XX, hung thủ đã vẽ một bức tranh ở đó, anh có thể phái cảnh sát qua đó xem thử.”

Cao Lăng Trần: “Anh ta có mang điện thoại di động không?”

Mộc Thập đột nhiên cười lạnh: “Không phải, để tránh bị chúng ta theo dõi, anh ta để điện thoại ở nhà, ừm, thật sự rất chu toàn.”

Điều đó có nghĩa là, không ai biết bây giờ Nguyễn Ngôn Hi đi đâu, trừ khi họ tìm ra hung thủ là ai, hắn hiện đang ở đâu.

“Chúng ta phải tìm được Nguyễn Ngôn Hi càng sớm càng tốt!”

Cao Lăng Trần cau mày, bước nhanh ra ngoài văn phòng.

Cho dù cửa bị khóa từ bên ngoài, Mộc Thập vẫn còn cách thoát ra, nhưng Mộc Thập đã bình tĩnh lại, biết bây giờ đi ra ngoài cũng vô dụng, không biết Nguyễn Ngôn Hi đã đi đâu.

Cúp điện thoại, Mộc Thập đi lên lầu hai rồi trở về phòng, cô đứng trước bản đồ, nhìn những vòng tròn mà Nguyễn Ngôn Hi khoanh.

“Ngăn cản tôi, nhưng điều kiện tiên quyết là cô tìm được hắn trước tôi.”

Mộc Thập nhớ tới những gì Nguyễn Ngôn Hi đã nói lúc trước, sau đó cô cúi đầu nhìn điện thoại di động trên mặt đất, giơ chân giẫm lên, “Chết tiệt.”



Nguyễn Ngôn Hi xuống xe taxi, thuận lợi đi vào đại học XX, đi dạo quanh khuôn viên trường mười phút, anh bước vào một tòa nhà, mở cửa một căn phòng, trên tường đầy những bức tranh, anh đã dành cả đêm để vẽ.

Anh nhấc chân bước vào, chậm rãi đi dọc theo bức tường, vừa đi một vòng một hồi, anh đột nhiên dừng lại, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phần tường, anh vươn tay vuốt ve, khóe miệng chậm rãi nâng lên.

“Thì ra là thế.”

Anh thì thầm, nụ cười trở nên lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play