Vào sáng ngày 16, thi thể thứ ba đã được tìm thấy, nhưng vụ án vẫn chưa có bất kỳ tiến triển nào.

Một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phố S đã bị cảnh sát đến phong tỏa.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Cao Lăng Trần, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập vội vã chạy đến, ngay khi họ đến hiện trường, nhìn thấy Cao Lăng Trần đứng ở cửa với khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mệt mỏi không thể che giấu, vụ án lần này không chỉ có Nguyễn Ngôn Hi, mà còn có Cao Lăng Trần không thể tìm ra manh mối về hung thủ trong một thời gian dài, những vụ án mạng lần lượt xảy ra, rõ ràng áp lực của anh đang tăng lên.

Nguyễn Ngôn Hi chú ý tới vẻ mặt Cao Lăng Trần, hỏi: “Hiện trường vụ án mạng có chút khác biệt so với lần trước không?”

Cao Lăng Trần gật đầu nói: “Lần này, hung thủ đã thay đổi nạn nhân, từ nữ sang nam, thủ pháp gây án của hắn cũng thay đổi, anh vào rồi sẽ biết thế nào.”

Chờ công việc thu thập chứng cứ của bộ phận pháp chứng hoàn thành, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đã đi theo Cao Lăng Trần vào hiện trường vụ án.

Ở trung tâm tầng một của nhà máy treo đầu của một người đàn ông, cơ thể anh ta từ cổ trở xuống đã không còn nữa, đôi mắt anh ta mở to, vẻ mặt sợ hãi nhưng dữ tợn, dưới đầu có một vũng máu, trên một bức tường phía sau anh ta, được vẽ một một con trăn lớn, trên thân con rắn có những đường vân, miệng há lớn, bên miệng còn có máu tươi.

Thân trăn quấn quanh cơ thể người đàn ông, hết vòng này đến vòng khác, quấn chặt chẽ, người đàn ông trong bức tranh không còn đầu, giống như bị con trăn cắn đứt.

Nguyễn Ngôn Hi bước vài bước sang bên trái, tìm được vị trí tốt nhất để nhìn bức tranh, trông giống như khoảnh khắc đầu người đàn ông bị trăn cắn đứt.

Cao Lăng Trần đi đến bên cạnh Nguyễn Ngôn Hi, “Một nhân viên quản lý nhà máy đã tìm thấy thi thể vào khoảng 7 giờ sáng nay, sau đó gọi cảnh sát. “

Lúc này, Tưởng Tề vội vàng chạy tới, cầm trong tay thông tin thân phận của người chết vừa được xác nhận, “Đội trưởng, danh tính của người chết đã được xác nhận, tên của người chết là Vương Vĩnh Nhiên, năm nay 31 tuổi, là một công nhân kỹ thuật, đây không phải là nơi làm việc của anh ấy, nơi làm việc cách đây một giờ lái xe, theo gia đình anh nói, tối qua anh ta có một bữa tiệc với bạn bè, đã uống rất nhiều rượu, hôm đó anh ta đi bộ về nhà, Tiểu Đỗ kiểm tra camera xung quanh quán bar, cho thấy anh ta rời quán bar lúc 11 giờ tối, sau đó đã biến mất.”

Cao Lăng Trần gật đầu: “Được rồi, cậu đi điều tra tiếp đi.”

“Phần dưới của thi thể thì sao? Vẫn chưa tìm thấy à?”

Nguyễn Ngôn Hi vừa nói vừa đến chỗ treo đầu, xem xét vết thương.

Cao Lăng Trần: “Vẫn đang tìm. Đã tìm kiếm trong nhà máy, nhưng không tìm thấy thi thể.”

Trong đầu Mộc Thập tìm kiếm tên của bức tranh, sau đó kể một câu chuyện đằng sau bức tranh, “Tên của bức tranh này là “Tham lam”, là một bức tranh của Fitch, người đàn ông trong bức tranh là một người đàn ông rất nghèo, ngày đó một mình anh ta đến một khu rừng, lúc đó, anh ta chưa ăn gì, vì vậy anh ta bắt một con thỏ trong rừng, khi anh ta được no bụng thì thấy một con trăn bị thương, đang hấp hối, thật ngạc nhiên, con trăn này có thể nói chuyện, con trăn nói với anh ta rằng nó cần một thứ gì đó, nếu người này giúp nó tìm vật đó về, nó sẽ báo đáp anh ta, người đàn ông thử tìm món đồ đó, sau đó cho con trăn ăn.

Quả nhiên, sau khi ăn xong, con trăn phun ra một hạt châu làm quà cảm ơn người đàn ông, người đàn ông về nhà bán hạt châu, kiếm được một khoản tiền, nhưng vì không làm việc, nên nhanh chóng sài hết tiền, người đàn ông quay lại khu rừng tìm con trăn, muốn nó cho thêm một hạt châu, nhưng con trăn vẫn cho anh ta.

Nhưng sau nhiều lần, con trăn từ chối đưa hạt châu cho anh ta, người đàn ông nghĩ ra một cách, một ngày nọ, anh ta núp trong rừng, dùng tên bắn con trăn bị thương, sau đó giả vờ như đúng lúc đi ngang qua, lại mang đồ kia đến cho con trăn ăn, nhưng con trăn đã biết anh ta làm nó bị thương, nhưng vẫn cho anh ta hạt châu, người đàn ông thấy cách này có tác dụng, vậy nên hôm sau anh ta lại làm con trăn bị thương, cuối cùng đã chọc giận con trăn, nên con trăn đã cắn đứt đầu anh ta.”

Sau khi Mộc Thập nói xong, Nguyễn Ngôn Hi ngẫm nghĩ một hồi, sau đó nói: “Xung quanh có rừng cây nào không?”

Cao Lăng Trần đáp: “Có, ở gần đây.” “

Nguyễn Ngôn Hi suy luận: “Chắc là thi thể ở đó.”

Theo suy đoán của Nguyễn Ngôn Hi, Cao Lăng Trần đã yêu cầu cảnh sát tìm thi thể trong rừng, quả nhiên, nhanh chóng tìm được thi thể của người chết, ngay lập tức, thi thể được chuyển về cục cảnh sát.

Cao Lăng Trần nói tiếp: “Cũng không tìm được chữ P ở hiện trường.”

Mộc Thập ngẫm nghĩ: “Những bức tranh mà hung thủ dùng để biểu đạt nội dung đều không giống nhau, bức thứ nhất là báo thù, bức thứ hai là tình mẹ, bức thứ ba là tham lam, nhưng không có bức tranh nào là tác phẩm nổi tiếng.”

Cao Lăng Trần cũng ngỡ ngàng, “Vậy hung thủ chọn ba bức tranh này có ích lợi gì?”

“Có một lý do nào đó.”

Nguyễn Ngôn Hi đang tìm kiếm manh mối trên tường, đột nhiên lên tiếng, giống như đã tìm được thứ gì đó.

Cao Lăng Trần và Mộc Thập đi tới, nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi cầm một mảnh vải nhỏ trong tay, “Thứ này treo trên cái đinh, hình như đã bị cái đinh móc phải, vải rất mới, không phải là thứ sót lại trong nhà máy, có lẽ lưu lại từ hôm qua.”

Phát hiện này đột ngột này khiến Cao Lăng Trần phấn chấn hẳn lên, “Vậy có thể là thứ mà hung thủ vô tình để lại khi đang vẽ!”

Nguyễn Ngôn Hi xóa sơn trên đó, trên tấm vải xuất hiện một dấu hiệu, nhưng chỉ còn lại một nửa, ba người bọn họ nhìn một lúc lâu cũng không biết được.

Hiển nhiên Cao Lăng Trần cảm thấy đây đã là một bước đột phá lớn, “Đây chắc chắn là manh mối quan trọng, tôi sẽ lập tức mang về để mọi người kiểm tra dấu hiệu này.”

Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập cũng rời khỏi hiện trường sau khi về nhà, trong căn phòng nơi họ đã sắp xếp manh mối trước đó, Nguyễn Ngôn Hi dán bức ảnh của vụ án lên tường.

Vương Vĩnh Nhiên, 31 tuổi, nam, công nhân kỹ thuật.

Tham lam, Fitch, vẽ năm 1501

Nhà máy, chặt đầu.

Vải, ký hiệu.

Nguyễn Ngôn Hi viết chữ P xuống, gạch một dấu chéo lên đó.

Mộc Thập cầm điện thoại di động đi vào phòng, “Nguyễn Ngôn Hi, đã có báo cáo khám nghiệm tử thi, thời gian tử vong là từ 1 giờ đến 2 giờ sáng, trước khi người chết chết đã chịu điện giật, sau đó theo vết thương chặt đầu, bác sĩ pháp y suy luận đầu bị chặt bởi bẫy bắt thú, miệng người chết bị bịt kín bằng băng keo.”

Nguyễn Ngôn Hi nhìn vào những bức ảnh chụp thi thể của ba người chết, “Hắn đối xử với phụ nữ và đàn ông theo một cách hoàn toàn khác, hắn tàn nhẫn với đàn ông hơn phụ nữ. Và lần này hắn đã mở rộng sân khấu của mình, từ phòng tranh đến nhà máy, hắn đưa người bị hại đi như vậy thì nhất định phải có xe, sự tự tin của hắn ngày càng lớn hơn, càng ngày hắn càng to gan hơn.”

Mộc Thập cất điện thoại vào túi, “Khoảng cách giữa những lần gây án là một ngày, dù như vậy, tốc độ gây án của hắn cũng rất nhanh.”

Nguyễn Ngôn Hi khó chịu gãi đầu, “Mấy ngày nữa có thể sẽ có thêm một thi thể, nhưng chúng ta vẫn không thể nắm được chút manh mối nào của hắn.”

Mộc Thập: “Nhưng không chừng dấu hiệu đó có thể giúp chúng ta tìm được hung thủ.”

Nói đến đây, Nguyễn Ngôn Hi lập tức hỏi: “Cao Lăng Trần có đề cập đến manh mối của dấu hiệu đó không?”

Mộc Thập lắc đầu, “Đến bây giờ anh ấy không thể xác định đó là ký hiệu gì.”

Nguyễn Ngôn Hi thở ra một hơi, sau đó lại đứng trước tường, nhanh chóng viết, vẽ lên đó, cố gắng tìm kiếm những thứ mình đã bỏ lỡ.

Mà Mộc Thập cũng ngồi ở một bên, tìm kiếm trên máy tính xem có thể tìm được dấu hiệu này không.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút, đột nhiên Mộc Thập vỗ bàn phím rồi đứng dậy, “Nguyễn Ngôn Hi, tôi tìm được rồi.”

“Cái gì?”

Nguyễn Ngôn Hi ngừng viết, quay đầu nhìn cô.

Mộc Thập đưa màn hình máy tính cho anh xem,”

Kỳ hiệu này là logo của một câu lạc bộ của Đại học XX, tôi dùng máy tính so sánh, hoàn toàn khớp với nhau, câu lạc bộ này là câu lạc bộ nghệ thuật.”

Mộc Thập gọi cho Cao Lăng Trần, sau đó bắt taxi cùng Nguyễn Ngôn Hi đến đại học XX, khi đến cửa thì đã nhìn thấy xe cảnh sát, hiển nhiên là Cao Lăng Trần, bọn họ đã đến đó trước.

Nguyễn Ngôn Hi tìm được Cao Lăng Trần, “Tình huống bây giờ thế nào?”

Cao Lăng Trần nhìn những người đang bị điều tra bên trong, đáp: “Tất cả học sinh và giáo viên tham gia câu lạc bộ này đều ở bên trong, đang bị điều tra từng người một, nhưng thiếu một người. “

“Ai?”

Cao Lăng Trần quay đầu nhìn anh, “Người sáng lập câu lạc bộ, một giáo viên mỹ thuật, Dư Siêu, theo lời giáo viên trong trường nói từ ngày 13, Dư Siêu đã không đến trường, điện thoại cũng tắt máy, luôn không liên lạc được.”

Mộc Thập nói: “Ngày 13 tình cờ là ngày mà người chết đầu tiên bị giết.”

Nếu là trùng hợp, cũng không trùng hợp đến mức như vậy.

Cao Lăng Trần: “Vậy bây giờ hắn là nghi phạm lớn.”

“Phòng làm việc của hắn ở đâu?”

Cao Lăng Trần nói cho Nguyễn Ngôn Hi biết vị trí của văn phòng rồi vội vàng rời đi, bởi vì bây giờ đã chốt được nghi phạm, anh phải tìm ra tung tích của hắn càng sớm càng tốt.

Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đến phòng làm việc của Dư Siêu, phòng làm việc của anh ta cũng đã bị phong tỏa, cảnh sát biết danh tính cố vấn của Nguyễn Ngôn Hi nên để họ trực tiếp vào.

“Ngôn Hi, sao cậu lại tới đây, sao lại có nhiều cảnh sát như vậy?”

Ngay khi hai người bước vào phòng làm việc của Dư Siêu, giọng nói của giáo sư Lý xuất hiện sau lưng họ.

Nguyễn Ngôn Hi quá tập trung vào việc tìm kiếm manh mối trong văn phòng đến nỗi dường như không để ý đến giáo sư Lý, Mộc Thập quay đầu lại chào ông: “Giáo sư, chúng tôi đến xử lý vụ án.”

Khi giáo sư Lý nghe thấy lời nói của Mộc Thập, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Đây không phải là phòng làm việc của giáo sư Dư sao?”

Mộc Thập nói: “Bây giờ, Dư Siêu là nghi phạm trong vụ án này, giáo sư, từ ngày 13, có phải anh ta đã không đến trường không?”

Giáo sư Lý gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi vẫn còn thấy lạ, tôi đã gọi cho cậu ấy mấy cuộc, còn tưởng đã xảy ra tai nạn gì, không đúng sao?”

Giáo sư Lý có chút khó hiểu, “Nhưng sao cậu ta lại trở thành nghi phạm?”

Nguyễn Ngôn Hi, người đang đi quanh văn phòng, đi đến cửa, nhìn thấy giáo sư Lý, nói: “Giáo sư, thầy thấy Dư Siêu là người thế nào?”

Giáo sư Lý trả lời: “Tạm được, bình thường cậu ấy đối xử với tôi cũng được lắm, thỉnh thoảng còn mua thuốc lá cho tôi.”

Khi nhắc đến thuốc lá, giáo sư Lý gãi đầu, cười trừ.

Nguyễn Ngôn Hi hỏi rất nhanh: “Ngoài ra, cách đối xử với người khác và tính cách anh ta thế nào?”

Giáo sư Lý trả lời: “Về phương diện này khá dễ đắc tội người khác, giống như cậu đó, cậu ấy là một thiên tài ở chuyên ngành của mình, cũng rất kiêu ngạo, nói chuyện cũng không giữ thể diện cho người khác, cho nên trong trường cũng không có ai có quan hệ tốt với cậu ta, có khi tôi cũng có trò chuyện với cậu ấy một chút.”

Gần giống với tính cách của hung thủ mà anh phân tích, sau đó, Nguyễn Ngôn Hi hỏi: “Vậy gần đây, anh ta có biểu hiện gì bất thường hay không?”

Giáo sư Lý nhớ lại một hồi, “Không thể coi là bất thường, chỉ là tay phải của cậy ấy bị thương, trong khoảng thời gian này, cậu ấy không thể vẽ được, cho nên con người hơi nóng nảy, nhưng loại cảm xúc này cũng bình thường, không có gì lạ.”

Trong chốc lát, Nguyễn Ngôn Hi chợt nhận ra, “Thì ra là thế, đó là lý do tại sao hắn vẽ bằng tay trái, không phải vì muốn che giấu, mà là vì tay phải của hắn không thể vẽ được, đó là lý do tại sao hắn theo đuổi sự hoàn hảo tại hiện trường vụ án như vậy, là vì bản thân hắn không còn hoàn hảo nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play