Hưởng lợi rất nhiều.

Cử chỉ và lời nói của hai người tự nhiên đến mức người bạn đối diện cũng gật đầu theo, thầm nghĩ: "Có gì mà vội, về nhà rồi cắn thoải mái chứ!", nửa ngày sau mới sững ra một lúc, sắc mặt phức tạp.

Cái này là gì vậy?

Coi như là đang tán tỉnh nhau đi.

Đây vẫn là chốn đông người đấy, người bạn không nhịn được nhắc nhở: "Được rồi, đâu phải không có ai nhìn đâu."

Đào Lộc Nhân vừa cắn ngón tay hoàn toàn là phản xạ tự nhiên. Cắn xong nàng mới sực tỉnh, xoa xoa tai, không nói gì, còn Thương Án thì trông rất bình tĩnh, cô cười nhẹ: "Không sao đâu."

Trò chuyện thêm một lúc, người bạn kia không muốn làm phiền bữa ăn của hai người nữa, ra khỏi cổng công ty. Đào Lộc Nhân đi trước, còn người bạn kéo Thương Án lại, lén lút hỏi: "Này, hai người yêu nhau từ bao giờ vậy?"

Thương Án suy nghĩ một lát: "Mấy năm rồi."

"Mấy năm?!" Người bạn không thể tin nổi: "Mà cậu không tiết lộ gì cả, giấu kỹ quá."

Thương Án mỉm cười, không giải thích nhiều, chỉ nói: "Lúc đó em ấy còn đang đi học đại học."

Cô bạn lập tức hiểu ra, ồ lên một tiếng như vừa vỡ lẽ, sau đó cười ranh mãnh: "Ra là vậy, không trách được, hồi đó bao nhiêu hoa khôi, cỏ úa tỏ tình với cậu, cậu cũng không thèm nhìn một cái," Cô ấy hất cằm về phía bóng lưng của Đào Lộc Nhân: "Hóa ra cậu thích kiểu này."

"Cũng không hẳn," Cô bạn nói: "Nhưng mà cũng có vài cô nàng dễ thương tỏ tình với cậu mà."

"Yêu đương là chuyện cảm xúc, không phải dựa vào kiểu người đâu," Thương Án cười, nói: "Mình đi ăn cơm đây."

"Ừ, đi đi." Cô bạn nói.

Người bạn ấy đứng dưới mái hiên tòa nhà, dõi theo bóng hai người khuất dần. Dù không còn những cử chỉ thân mật như trước, nhưng vẫn có thể nhìn ra hai người tình cảm không bình thường.

Có lẽ vì vừa nhắc đến chuyện cũ, người bạn chợt đăm chiêu, vô thức nhớ lại một buổi tối nào đó thời đại học, khi Thương Án được một chàng trai ôm bó hoa hồng tỏ tình đầy lãng mạn.

Tuy cách thể hiện tình cảm này đã quá quen thuộc và có phần cũ kỹ, nhưng vẫn có những người thích sự náo nhiệt, thậm chí một số cô gái còn cảm thấy nó thật lãng mạn và mãnh liệt. Vì vậy, họ đã đổ xô đến để chứng kiến màn tỏ tình này. Giữa bao ánh mắt tò mò, Thương Án đã từ chối lời tỏ tình một cách rất bình tĩnh.

Ngay sau đó, cô dường như nhận được một tin nhắn quan trọng trên điện thoại và vội vã rời khỏi đám đông để gọi điện.

Bạn cô lúc đó rất ngạc nhiên và nghĩ rằng Thương Án đang lén lút hẹn hò với ai đó.

Sau này, Thương Án mới tiết lộ rằng cô đã gọi cho một người em gái ở quê.

Thời gian trôi qua, khi nhớ lại chuyện cũ, người bạn này chợt nhận ra một điều rất thú vị: người em gái mà Thương Án gọi lúc đó rất có thể chính Đào Lộc Nhân, bạn gái hiện tại của cô.

Thật khó diễn tả bằng lời, có lẽ đó chính là định mệnh. Những cảm xúc hồi hộp, bối rối mà Thương Án không thể giải thích trước đây giờ đã có câu trả lời, giống như một sợi dây vô hình đã dẫn lối cô đến với Đào Lộc Nhân.

Liệu đó có phải là cô em gái thật sự không?

Có lẽ là không.

Bởi vì vào khoảnh khắc Thương Án hoảng hốt giải thích với cô em gái, mọi thứ đã thay đổi rồi.

...

Sau khi cơm nước xong, Thương Án trở lại ký túc xá, nghỉ ngơi một lát rồi đến phòng thí nghiệm, cô mải mê với những con ếch dưới kính hiển vi, không biết qua bao lâu, một người bạn học trong phòng thí nghiệm nói: "Thương Án, dưới lầu có người tìm cậu."

Thương Án không ngẩng đầu lên, bình tĩnh mổ xác con ếch, hỏi: "Ai thế?"

"Không biết, là một người phụ nữ," Bạn học trả lời: "Cậu xuống xem thử đi."

Thương Án gật đầu.

Sợ người dưới nhà chờ lâu, Thương Án đành ngưng công việc dang dở, tháo khẩu trang và găng tay, rửa tay rồi bước ra ngoài. Cô nghĩ chắc là có bạn cùng lớp hoặc giáo sư nào đó, kết quả sau khi xuống đến nơi đã thấy Mạnh Dao.

Thương Án khựng lại một chút.

Rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh, chủ động tiến tới, giọng điệu nhạt nhạt: "Dì ạ."

Mạnh Dao với bộ vest cứng cáp trông lạc lõng giữa đám sinh viên, khoanh tay đứng đó, hơi cúi đầu lườm Thương Án.

Từ hôm Đào Lộc Nhân công khai giới tính, bà tự nhốt mình trong phòng cả tuần, chẳng đi đâu, ăn uống đều gọi giao hàng tận nơi. Cuối cùng, bà cảm thấy quá ngột ngạt nên quyết định ra ngoài tìm Thương Án.

Dù thế nào thì bà cũng phải gặp Thương Án một lần.

Tuy không thấp bé, nhưng để thêm phần uy nghi, Mạnh Dao còn đặc biệt đi đôi giày cao gót mười phân. Lúc này, bà phải hơi cúi đầu mới nhìn thẳng vào Thương Án. Vậy mà, Thương Án vẫn bình thản, chẳng hề dao động, cứ thế cùng bà đối mặt.

"Ra ngoài ăn tối?" Mạnh Dao lên tiếng.

"Chờ chút ạ," Thương Án đang mặc áo blouse trắng, cô nói: "Để cháu thay đồ."

Khoảng năm phút sau, Thương Án xuống lại, hai người cùng bước ra khỏi cổng trường. Họ không đi đâu xa, chỉ chọn đại một nhà hàng ở khu phố thương mại gần đó.

Sau khi gọi món xong, Mạnh Dao im lặng một lúc lâu, Thương Án nhấp một miếng nước, hỏi: "Dì có việc gì tìm cháu à?"

Mạnh Dao nhìn cô, rồi bật cười.

Trước đây, bà và Thương Án ít tiếp xúc, ấn tượng về cô khá mờ nhạt. Chỉ biết rằng Thương Án là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang và chắc hẳn tính cách cũng rất tốt. Không ngờ, Thương Án cũng có những cảm xúc tiêu cực, chẳng hạn như ánh mắt đang nhìn mình lúc này đây, sự thù địch giấu cũng không giấu nổi.

"Không cần căng thẳng đâu, trước giờ chúng ta chẳng có mối liên hệ gì, bây giờ chỉ có chung một điểm là Tiểu Lộc thôi," Mạnh Dao toát lên vẻ uy quyền của một người đứng trên, bà từ tốn nói: "Tôi chỉ muốn hỏi cháu bây giờ nghĩ như thế nào."

Thương Án đặt cốc xuống: "Không có gì để nghĩ cả."

"Hai đứa lén lút yêu nhau lâu như vậy, chắc chắn là do cháu xúi giục rồi đúng không?"

Thương Án đáp: "Cháu tôn trọng em ấy, không bao giờ xúi giục gì cả."

Mạnh Dao nhìn cô, đổi cách hỏi: "Cháu nghĩ hai cô gái đến với nhau, có thể lâu dài được không?"

"Chỉ có không muốn, chứ không có không thể." Thương Án nói.

"Hôm nay tôi tìm cháu không phải để cãi nhau đâu," Mạnh Dao nói: "Chuyện này tôi biết hơi đột ngột, lúc đó tôi cũng hơi mất kiểm soát, sau này nghĩ lại nhiều, thật ra tôi vẫn không đồng ý chuyện hai đứa ở bên nhau."

Mạnh Dao không xa lạ gì với chuyện đồng tính luyến ái, thậm chí có thể nói đã quen với việc này. Bà từng chứng kiến một người đàn ông lén lút sau lưng vợ con để dây dưa với một người đàn ông khác. Bà cũng từng tận mắt thấy những người bị chỉ trích dữ dội vì lộ ra xu hướng tính dục của mình, trong khi người bạn đời của họ lại hèn nhát trốn trong đám đông, không dám chịu bất cứ trách nhiệm nào.

Những gì bà từng thấy đều là kinh tởm, chẳng có gì tốt đẹp.

Ngoài những điều đó, Mạnh Dao còn không tin vào tình yêu.

Bà hoàn toàn có thể chấp nhận việc Đào Lộc Nhân cả đời không yêu ai, hoặc sống một cuộc đời phóng khoáng, chẳng ràng buộc. Nhưng bà không thể nào hiểu nổi tại sao Đào Lộc Nhân lại vì một người mà đánh mất bản thân mình đến vậy.

Những lời Đào Lộc Nhân nói trong ngày hôm đó, từng câu từng chữ đều bộc lộ một tình yêu mãnh liệt, nàng như thể đang chiến đấu đến cùng. Nhưng trong mắt Mạnh Dao, sự dũng cảm, bất chấp tất cả ấy chẳng khác gì những kẻ mù quáng vì tình yêu non nớt.

Mạnh Dao thực sự không hiểu nổi, tình yêu có gì đáng để con người ta phải đánh đổi nhiều đến vậy?

Huống hồ, đó lại là tình yêu giữa hai người con gái.

Quá nhiều rủi ro, quá nhiều đau khổ.

"Nhưng là con bé thích cháu, con bé cảm thấy có thể tin tưởng và dựa vào cháu, con bé muốn thử với cháu, tôi không ngăn cản," Mạnh Dao nói: "Dù sao thì con bé đã thích cháu từ năm mười sáu tuổi, sau này chắc cũng không thể rời xa cháu được nữa."

Thương Án khựng lại, nhướn mày lên.

"Vậy nên với tôi, cháu phải có một cam kết." Mạnh Dao nói.

Thương Án kẹp chiếc ly thủy tinh giữa các ngón tay, đôi mắt khẽ khép hờ, có vẻ đang suy tư, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng: "Cam kết gì?"

Mạnh Dao nhìn cô: "Cháu không được vứt bỏ con bé."

Im lặng hai giây, Thương Án ngước mắt lên, chạm vào đôi mắt đen láy của Mạnh Dao, nói nghiêm túc: "Cháu sẽ không bỏ rơi em ấy, sẽ yêu em ấy."

"..."

"Sẽ yêu thương em ấy cả đời."

...

Sau khi quay lại trường, Thương Án nhìn xác con ếch chưa mổ xong, bỗng dưng không biết phải làm gì tiếp theo. Cả khối óc như bị đứt dây, rơi vào trạng thái tê liệt, chỉ còn vang vọng lại câu nói của Mạnh Dao không lâu trước đó:

– Thích cháu từ năm mười sáu tuổi.

– Sau này chắc cũng không thể rời xa cháu được nữa.

Thương Án cầm dao lên, lưỡi dao chậm rãi rạch qua lớp da ếch, lộ ra bộ nội tạng đỏ tươi. Cô làm động tác chậm rãi, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cô đang cẩn thận từng bước một, nhưng thực ra tâm trí cô đang thả trôi. Nhiều khung cảnh trước đây mà cô chưa từng để ý, giờ đây lại hiện lên trong đầu cô như những thước phim trắng đen.

Khi nói về việc trốn đi, cô gái nhỏ đã nghiêm túc bày tỏ tình cảm của mình:

"Vì em yêu chị mà, chị không biết em yêu chị nhiều đến thế nào đâu."

Đêm đầu tiên chính thức hẹn hò, cô gái nhỏ hạ giọng thì thầm:

"Em không dám để chị theo đuổi quá lâu, sợ chị nửa đường đổi ý hoặc không thích em nữa."

Tối hôm cô được tỏ tình ở đại học, cô gái nhỏ trong điện thoại khóc nức nở:

"Chị có thể đợi em được không?"

Ngược thời gian trở về trước, mấy ngày cô gái nhỏ đến Bắc Thành tìm cô chơi, ngồi trên sofa, vừa xem TV vừa giả vờ vô tình hỏi:

"Tại sao Haibara và Ayumi đều thích Conan nhỉ? Họ không thể ở bên nhau được sao?"

Những mảnh ký ức đứt quãng, giờ đây như được sợi tơ vô hình khâu lại, trở thành một thước phim cũ kỹ, giật cục. Mỗi khung hình vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, sống động mà chua chát.

Thương Án mím môi, tỉ mỉ rút ruột con ếch ra.

Sau bao năm bên nhau, cô chưa bao giờ hỏi câu hỏi đơn giản, em thích chị khi nào, Thương Án luôn ngầm hiểu rằng nàng đã yêu từ lúc cô chủ động theo đuổi.

Cô chưa từng nghĩ tới khả năng ngược lại: Đào Lộc Nhân đã thương thầm cô từ lâu.

Mười sáu tuổi, lứa tuổi của những rung động đầu đời, của sự ngây thơ và vụng dại.

Cô gái ấy đã âm thầm dành tình cảm cho cô, suốt một thời gian dài.

Thương Án thở dài, động tác trên tay chậm lại. Cô không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này, chỉ cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim, nhói đau từng cơn.

Cô cảm thấy may mắn.

Cô không bỏ cuộc, mọi cố gắng của cô đều xứng đáng.

Cô đã không phụ lòng ai.

...

Hôm nay Đào Lộc Nhân vẫn phải làm thêm giờ, đến tận hơn mười giờ tối mới kéo lê thân xác mệt mỏi về nhà. Ánh đèn vàng vọt trong phòng khách vẫn còn le lói, Thương Án ngồi yên lặng trên sofa, cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại.

Nhận ra nàng về, Thương Án đặt điện thoại xuống, đứng dậy: "Đói bụng không?"

"Không đâu," Đào Lộc Nhân trả lời: "Chị đang đợi em à?"

Thương Án gật đầu.

"Không cần đâu," Đào Lộc Nhân thay dép, nói vui vẻ: "Em gầy một mình là được rồi, không thể lôi chị cùng gầy với em được."

Góc môi Thương Án khẽ cong lên: "Sẽ không gầy đâu."

Trò chuyện thêm vài câu, Đào Lộc Nhân vào phòng ngủ thay đồ. Vừa mới khoác lên mình chiếc áo phông sạch sẽ, bỗng nhiên từ phía sau có một vòng tay ôm lấy nàng, Thương Án cọ cọ vào má nàng: "Hôm nay gặp mẹ em rồi."

Cả người Đào Lộc Nhân cứng đờ, lông tơ dựng đứng.

"Bà ấy tìm đến chị à? Có nói gì không hay với chị chứ? Chị đừng để ý, cũng đừng để bụng nhé," Đào Lộc Nhân lo lắng nắm chặt tay cô: "Đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng."

Tính cách của Mạnh Dao, Đào Lộc Nhân quá rõ. Từ trong xương tủy toát ra sự mạnh mẽ, gần như không cho phép bất kỳ ai trái ý mình. Bản thân nàng có thể chịu đựng một cái tát, nhưng Thương Án thì không được, không chỉ không được, thậm chí ngay cả một lời nói khó nghe cũng không được nghe.

Cô tốt như vậy, không đáng phải chịu tổn thương.

Thương Án cười một tiếng: "Không cãi nhau đâu, nói chuyện rất hòa thuận. Chỉ là chị tình cờ biết được một chuyện."

Đào Lộc Nhân hỏi: "Chuyện gì?"

"Bà ấy nói..." Thương Án dừng lại một chút, rồi từ từ nói hết câu: "Em thích chị từ rất lâu rồi, từ hồi mười sáu tuổi."

Đào Lộc Nhân sững sờ trong giây lát.

Thương Án buông tay nàng ra, thanh âm rất nhẹ: "Sao em chưa bao giờ nói với chị?"

"Có gì để nói đâu," Đào Lộc Nhân xoa xoa tai: "Nói ra thì sến quá."

Đào Lộc Nhân thật sự thấy ngại ngùng.

Nàng vốn là người không giỏi bày tỏ. Những lời yêu thương hoa mỹ, những câu tỏ tình ngọt ngào đối với nàng mà nói là điều xa xỉ. Trong suốt mấy năm yêu nhau, những lời tỏ tình nàng dành cho cô có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay, đơn giản, giống nhau như đúc: "Em thích chị". Đôi khi, sẽ muốn nói nhiều hơn một chút: "Em thích chị lắm", "Em thích chị nhiều lắm", "Chị không biết em thích chị đến mức nào đâu"....

Hơn nữa nàng nghĩ rằng không cần phải nói ra hết những điều đó. So với những người khác đang phải âm thầm đơn phương, nàng may mắn hơn rất nhiều. Nàng đã có được Thương Án, không phải trải qua những tháng ngày ngóng trông đầy khổ sở.

Thậm chí, có những lúc còn có cảm giác kỳ lạ, như thể số phận đã định sẵn mọi chuyện, Thương Án sẽ chờ nàng đến lúc trưởng thành và rồi họ sẽ yêu nhau.

"Vậy nên chẳng có gì phải nói cả. Chỉ là em yêu chị sớm hơn một chút thôi", Đào Lộc Nhân lo lắng cô sẽ tự trách bản thân nên đã an ủi: "Điều đó rất bình thường mà."

"Hơn nữa, người thích chị nhiều lắm, chị thật có mắt nhìn khi chọn em", Đào Lộc Nhân liếc mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Ở bên em, chị sẽ được hưởng lợi rất nhiều."

Thương Án nhướn mày: "Hưởng lợi thế nào?"

Đào Lộc Nhân mím môi, không nói gì, ngón tay khẽ vuốt ve tà áo của cô, xâm nhập vào bên trong, Thương Án lập tức nắm chặt lấy tay nàng.

Đào Lộc Nhân nhìn vào đôi mắt cong cong của cô, thì thầm: "Cứ... cứ như thế này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play