Mạc Doãn nghiêm túc suy nghĩ xem mình nên đối xử thế nào với nhân vật chính trong thế giới này.

Đánh bại người khác là sở thích của hắn, hắn thích chống lại nhân vật chính, hạ gục nhân vật chính và đứng trên đỉnh cao quyền lực của thế giới. Điều đó khiến hắn cảm thấy vui sướng, hắn cũng không có ý định từ bỏ con đường đạt được niềm vui sướng này.

Nhưng hắn cũng không muốn bị liên minh lợi dụng và trở thành công cụ của liên minh.

Cá và tay gấu, làm sao để có cả hai đây?

Để bản thân có thể thoải mái tận hưởng lạc thú, đồng thời vẫn không bị liên minh lợi dụng.

Câu trả lời được Mạc Doãn đưa ra là: Đánh bại nhưng không giết chết, chỉ chơi cho người ta nửa sống nửa chết, không cho liên minh cơ hội hấp thụ năng lượng là được rồi, đúng không?

Nghĩ kỹ lại mà xem, các nhân vật chính ở hai thế giới đầu tiên đều có khả năng chịu đựng sự đùa bỡn của hắn rất tốt. Có lẽ hắn sẽ thử chuyển niềm vui đùa chết người trong thời gian ngắn ngủi thành thú vui cao cấp liên tục giày vò và tra tấn người khác xem sao.

Nhưng nếu vậy thì hắn sẽ không còn nhìn thấy thế giới sụp đổ, niềm vui của hắn ít nhất sẽ giảm đi một nửa.

Để không lãng phí thời gian làm việc trong thế giới nhiệm vụ, Mạc Doãn quyết định bù đắp cho bản thân bằng cách tìm niềm vui mới.

Ở hai thế giới trước, ngoài sự sụp đổ của thế giới, hắn còn trải qua những điều sung sướng khác, về thể xác, về tình cảm... Không thể phủ nhận rằng nó đã mang lại cho hắn một tác động kỳ lạ mà hắn chưa từng trải qua với tư cách là một con người tự nhiên.

Tuy rằng hắn không nhìn thấy dung mạo của Landers, nhưng ở thế giới này thính giác của hắn cực kỳ nhạy cảm. Giọng nói của Landers rất tuyệt vời và từ tính, mang theo sự kiên nghị quyết đoán, tràn đầy nam tính.

Trong lồng ngực của con người tự nhiên luôn cố tình quên đi thú vui thể xác đầy "thú tính" và "chưa tiến hóa" phập phồng dấy lên một đốm lửa.

Hắn không nên từ chối những điều đó. Hắn có niềm tin tuyệt đối vào bản thân kia mà, dù có thay đổi thì cũng sẽ thay đổi theo hướng tiến hóa.

Có thể đạt được nhiều niềm vui sướng không tốt hơn hay sao?

Vẻ ngoài tĩnh lặng của vị linh mục tóc vàng giống như một bức tranh sơn dầu thánh khiết thiêng liêng, khiến người ta thực sự có cảm giác như nhìn thấy một thiên thần giáng thế.

Nhưng các thiên thần không xin tiền người ta để "sửa chữa" nhà thờ.

Landers có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng y muốn xem vị linh mục này sẽ giả vờ giả vịt đến mức nào. Y không phải là người có tấm lòng bao dung nhân ái, y thích nhìn mọi người tự biến mình thành kẻ ngu ngốc, đặc biệt là những kẻ trông có vẻ cao thượng nhưng thực chất lại đạo đức giả và tham lam như tên Eugene trước mặt đây.

Y hiếm khi kiên nhẫn chờ đợi xem vị linh mục đáp lại sự thiếu tôn trọng của mình như thế nào.

"Hoàng tử," Mạc Doãn hơi cúi đầu, ôn hòa nói: "Nửa đời trước ngài đã gặp rất nhiều chuyện bất hạnh, điều này khiến ngài lầm tưởng rằng Chúa đã bỏ rơi ngài. Nhưng thực ra Chúa vẫn luôn ở bên cạnh ngài, chỉ là ngài chưa phát hiện ra mà thôi. Ngài không cần phải lo lắng buồn phiền." Mạc Doãn làm dấu thập trước ngực, "Chúa sẽ không vì ngài sa ngã mà trách móc ngài, Chúa sẽ vẫn âm thầm yêu ngài," hắn ngước mặt lên, "Giống như tôi vậy."

Landers nhìn chằm chằm vào linh mục. Y phải thừa nhận rằng cái tên linh mục trước mặt này đã thực sự khơi dậy lửa giận trong y, cơn giận dữ chưa từng có từ trước đến nay. Các cơ trên má y dần nóng lên, cứng ngắc như đá nham thạch. Landers đã sớm biết lũ người trong tòa thánh dối trá xảo quyệt như thế nào rồi, nhưng không ai trong ngoài bất nhất như tên linh mục này. Phía sau khuôn mặt trong sáng xinh đẹp đó một kẻ đầy dối trá chuyên nói lời nhảm nhí!

Nhìn đôi mắt xanh như ngọc của hắn kìa, giống hệt như đá quý và những dải lụa xanh óng mượt vậy. Mặt nước hồ êm đềm khiến người ta muốn nhảy vào bơi lội cho thỏa thích. Nhưng người thực sự hiểu biết chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có thể biết được, nếu ngươi thực sự thực sự nhảy vào, chắc chắn sẽ chết đuối bên trong, trở thành một cái xác thối rữa xui xẻo khác.

Landers cười lạnh, hơi nghiêng người về phía trước, hơi thở gần hơn một chút: "Ồ? Ta không biết mình lại được chào đón như vậy đấy. Không ngờ ngay cả một người cao quý như linh mục cũng yêu ta."

Hơi thở nam tính phả vào mặt, mùi hương đặc trưng của giới quý tộc trên người hoàng tử hòa cùng chút mồ hôi khiến Mạc Doãn cảm thấy Landers có mùi giống như một con ngựa giống, một con ngựa xấu tính ngoe ngoảy đầu kiêu hãnh không chịu mang hàm thiếc và dây cương. Tuy khó điều khiển đấy, nhưng sự khiêu khích mạnh mẽ này chẳng phải là một tín hiệu khác sao? Có lẽ y đang khao khát có ai đó chinh phục mình và khiến mình cam tâm tình nguyện uốn lưng quỳ gối chăng.

Mạc Doãn nhanh chóng nhận ra sự mới mẻ hay ho của thú vui mới này.

Khác với việc sử dụng tình cảm làm vũ khí ở thế giới đầu tiên, giờ đây hắn xác định được rằng mình muốn nghiêm túc khám phá các khả năng trong lĩnh vực này, hoàn toàn chỉ vì hạnh phúc.

"Hoàng tử, tất nhiên là ngài được chào đón rồi. Để bày tỏ sự hoan nghênh của tôi," linh mục hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng, "Ngài có muốn ở lại đây một thời gian không?"

*

"Cái gì? Hoàng tử muốn ở lại đây?"

Bill nghe vậy thì sốc lắm. Không phải hoàng tử luôn bảo rằng tu viện có mùi hôi rất khó chịu sao? Tuy rằng anh chẳng ngửi thấy mùi gì cả nhưng cũng khôn ngoan không hỏi han gì, tránh cho hoàng tử nói thêm những điều khó nghe. Giờ đây hoàng tử lại nói ngài ấy muốn ở lại giáo đường Salzburg. Không biết linh mục đã nói gì với hoàng tử khiến ngài ấy đột nhiên khơi dậy niềm tin vào Chúa nhỉ?

"Sống ở đây không tốt sao?"

Landers chống trượng sải bước dưới bóng cây, "Còn hơn là sống trong cung điện và làm chim tang cho Charmaine. Để anh ta tự xuống địa ngục gặp ác quỷ thực sự đi, không cần ta đi trước dẫn đường đâu."

"Lạy Chúa ——"

Bill nhịn không được gào lên một tiếng, sau đó hạ giọng nói: "Nơi này không phải là Oss, hoàng tử của tôi ơi, ngài phải chú ý đến lời nói và hành động của mình. Nếu để người khác nghe được thì họ sẽ cho rằng ngài đang nguyền rủa ngài Charmaine xuống địa ngục đấy, sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của ngài!"

Landers thờ ơ cười khẩy: "Được rồi, vậy ta chúc anh ta lên thiên đường càng sớm càng tốt."

Bill: "..."

Bill và người đánh xe giúp Landers đem chiếc vali đặt vào tòa nhà của linh mục.

"Linh mục Eugene đối đãi với ngài thật chân thành," Bill trải tấm ga giường tơ tằm màu đỏ thẫm, "ngài ấy sống một mình mà nhường hẳn cho ngài một tầng một luôn này."

Landers ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ: "Hắn đang làm màu để lấy được giá tốt hơn ấy mà."

"Cậu cứ ở trong cái căn phòng tồi tàn này từ ba đến năm ngày, ăn một ít thịt bò và phô mai của họ, rồi đợi khi thanh toán hóa đơn, cậu sẽ thấy chi phí ở đây còn đắt đỏ hơn so với nhà chứa nổi tiếng nhất vương đô cả chục lần. Và rồi khi cậu hỏi tại sao lại đắt như vậy?" Landers làm dấu thánh trước ngực, ra vẻ xin lỗi lắc đầu nói với Bill, "Bọn họ sẽ nói đây là để trả giá cho đức tin của chúng ta."

Bill lấy chiếc gối đầu ra, nói: "Hoàng tử, nếu ngài không muốn sống ở đây cũng không muốn về cung điện, sao ngài không ở khách sạn hoặc thuê phòng? Tôi có thể sắp xếp cho ngài."

Hoàng tử mồm miệng chua ngoa chuyên nói những lời khó nghe im lặng một lúc, sau đó làu bàu như đang tự nhủ với chính mình: "Ta muốn xem hắn còn bao nhiêu thủ đoạn nữa."

"Ai? Linh mục Eugene à?" Bill làm xong việc thì đi tới trước mặt hoàng tử. "Để tôi nhắc cho ngài nhớ, linh mục năm nay chỉ mới mười tám tuổi thôi, so với ngài thì gần như vẫn là một đứa trẻ."

Hoàng tử cười khẩy, "Đứa trẻ? Thế thì càng phải đề phòng. Lũ trẻ con là thứ xảo quyệt nhất. Chúng chỉ cần dùng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương và những lời cầu xin giả tạo là có thể lừa được cả trăm người lớn ngu ngốc như cậu rồi đấy."

Bill bị hoàng tử tuôn một tràng thì không nói nên lời, chỉ có thể lắp bắp: "Ít nhất là không thể lừa gạt được hoàng tử."

Landers mím môi, "Tất nhiên rồi." Y dùng ngón tay kéo cổ áo mình, "Ở đây nóng quá." Y đứng dậy, đi đi lại lại có chút cáu kỉnh, nói với Bill, "Cậu đi lấy nước đi."

Bill đi xuống múc nước, Landers đi tới mở cửa sổ ra. Rừng sồi tươi tốt trong tầm mắt tỏa ra mùi thơm thực vật thơm nức. Lời đề nghị táo bạo của vị linh mục khiến y cảm nhận được sự khiêu khích. Người ở vương đô quả nhiên ai nấy đều vô cùng xảo quyệt. Tạm thời y không muốn về cung điện, muốn ở lại đây xem đám linh mục trong vương đô có tiến bộ hơn so với những năm trước không.

Năm lên 12 tuổi, Landers được một vị hồng y rửa tội theo yêu cầu của cha mình. Tuy nhiên, vị hồng y này đột ngột qua đời một ngày trước lễ rửa tội.

Đó hoàn toàn là một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng những tin đồn không hay đã lan truyền khắp cung điện.

Khuyết tật bẩm sinh đã khiến mẹ y qua đời sau những cơn trầm cảm, thoát chết sau trận hỏa hoạn và trở thành một con quái vật xấu xí lại biến thành sai lầm của y, thêm vào đó cái chết đột ngột của vị giám mục ngay trước lễ rửa tội đã khẳng định suy đoán của mọi người —— Hoàng tử Landes đã bị Chúa trời bỏ rơi.

Khi đối mặt với những lời đàm tiếu vô căn cứ, những kẻ thượng đẳng sẽ khôn ngoan chọn cách phớt lờ, xem như không nghe không thấy và thể hiện thái độ cao thượng của mình. Còn ngược lại Landers sẽ đơn giản biến tin đồn thành sự thật.

Y tẩn cho thằng anh trai một trận vì dám chế nhạo mình, đồng thời tuyên bố thẳng thừng vị hồng y kia bị y nguyền rủa mà chết. Nếu ai còn dám làm lễ rửa tội cho y thì người đó cũng sẽ bị ma quỷ rước về địa ngục. Sau khi tự bôi nhọ danh tiếng của mình, Landers cực kỳ hài lòng, biến mình thành một nhân vật đáng sợ bị toàn bộ vương cung và thậm chí cả giới quý tộc tránh xa.

Với tư cách là một người cha, vua Arlin đã thể hiện lòng từ ái lớn nhất của mình bằng cách ban cho y một vùng lãnh địa xa xôi, cho phép Landers trở nên giàu có và tự do, đồng thời thoải mái tận hưởng niềm vui ở Oss.

Landers rất hài lòng, y rời xa vương đô và quản lý Oss rất tốt, biến Oss trở thành nơi giàu có nhất trong toàn lãnh thổ Lessie. Kể từ đó, y bắt đầu được hoan nghênh trở lại, thư từ bay đến Landers nườm nượp như chim trời nhưng y đã đốt cháy tất cả.

Hoàng tử xứ Oss xấu xí và thu mình, giàu có nhưng khắc nghiệt. Ngoài bản thân và sự yên bình của lãnh địa ra, y không quan tâm đến điều gì khác. Nhưng hiện tại tình trạng rối ren ở Lessie đã dần ảnh hưởng đến Oss, và một vị lãnh chúa xuất sắc sẽ không để cho lãnh địa của mình rơi vào hỗn loạn.

Charmaine là một tên bất tài và Landers cho rằng bản thân mình hoàn toàn có khả năng giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại của Lessie.

Để làm được điều này, y sẵn sàng tạm thời sử dụng Chúa làm lá chắn cho mình.

Y chọn linh mục trẻ tuổi nhất và có lý lịch đơn giản nhất để thực hiện giao dịch. Tất nhiên, y cũng thừa nhận một điều rằng khi mình còn trẻ đã gây nên sự hận thù quá sâu sắc với giáo hội, tìm kiếm những linh mục khác có thể sẽ càng rắc rối hơn. Không ngờ tên linh mục trẻ tuổi này lại tham lam dối trá, khó đối phó hơn y nghĩ rất nhiều.

Không dễ dàng tiết lộ các điều khoản của thỏa thuận, giữ y lại sống trong tu viện cho thấy tên này là kẻ chuyên tống tiền lọc lõi già đời, muốn bỏ thời gian để từ từ cò kè mặc cả với y.

Landers nở một nụ cười mỉa mai, cứ làm bộ làm tịch đi, rồi cuối cùng chúng ta sẽ xem ai sẽ bị ai lừa.

Bill đã lấy nước về, trong lúc Landers đang rửa mặt, một vị tu sĩ vội vàng đi tới. Nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nước của Landers, răng ông ta đánh vào nhau lập cập, "Hoàng tử, đội trưởng đội cận vệ của cung điện tới đây muốn gặp ngài."

Brune, đội trưởng đội cận vệ, gần năm mươi tuổi, có vẻ ngoài điển trai, mái tóc xoăn màu nâu lấm tấm điểm bạc, đôi mắt nâu sẫm có vẻ trung thành và bướng bỉnh, trông rất giống Landers.

"Hoàng tử."

Brun bước tới hôn bàn tay Landers, nhưng Landers lại hào phóng ôm lấy ông, "Thôi nào cậu, cậu biết cháu trai của mình thô lỗ như thế nào mà, đừng dùng lễ nghi quý tộc với con."

Brun cười vỗ vai Landers, giọng điệu kiên quyết trìu mến nói: "Cái tên chuyên gây rối nhà con, cứ nhất định phải làm cho mọi người xung quanh xấu mặt thì mới vui vẻ được."

"Vậy thì cũng chưa chắc đâu."

Landers buông ông cậu thân yêu của mình ra, nắm lấy bàn tay không còn trẻ trung nhưng vẫn khỏe mạnh của ông, hôn một cách trịnh trọng. Y ngước đôi mắt như sư tử lên, "Đội trưởng đội cận vệ Brun, cậu sẽ luôn được con tôn trọng."

Nếu có ai trong toàn bộ vương đô mà Landers có thể kính trọng, thì chắc chắn đó là ông cậu này của y. Mặc dù lòng trung thành đến cố chấp của Brun đối với hoàng gia gần như tương đương với sự ngu muội trong mắt Landers, nhưng tình yêu của Brun dành cho y là thật lòng. Mặc dù hai người họ ít khi thư từ trao đổi với nhau, nhưng tình cảm chân thành thì cũng không cần sự ấm áp hời hợt bên ngoài để duy trì.

Chỉ là lần này Brun tới gặp Landers, những gì ông sắp nói không phải là những điều mà Landers muốn nghe. Ông chỉ nói những gì mình cảm thấy nên nói, cho dù người khác nghe được sẽ không vui vẻ, cho dù đứa cháu trai tính tình khó ở đang ở trước mặt ông, ông cũng vẫn nói.

"Landers, ta rất vui mừng khi con quyết định quay về vương đô. Về phần Charmaine, ngoài khả năng khiêu vũ xuất sắc của nó ra thì ta không thể nghĩ ra lý do nào khác để nó có thể đại diện cho Lessie cả. Nhưng con thì khác, Landers, không phải bởi vì con là cháu trai của ta mà ta khen con đâu. Con cũng biết đấy, ta có đến mấy đứa cháu trai cơ. Nhưng mấy đứa anh em họ đó của con đều là một lũ bỏ đi, còn con, con dũng cảm, nhạy bén, thông minh và kiêu ngạo... Ta rất thích sự kiêu ngạo của con. Những nhà lãnh đạo lỗi lạc phải nên có sự ngạo mạn như vậy. Ta tin rằng con có thể dẫn dắt Lessie thoát khỏi tình thế khó khăn trước mắt..."

Brun chỉ vào tấm huân chương hiệp sĩ trên ngực được nhà vua trao tặng, "Lời trên không chỉ là ý muốn cá nhân của ta, con hiểu không?"

Landers đương nhiên hiểu rõ.

Y hoàn toàn xứng đáng với bất kỳ lời khen nào của Brun.

Việc y bị khuyết tật bẩm sinh cũng không ngăn được vua Arlin từ bỏ ý định phong Landers làm hoàng tử điện hạ. Chỉ là thời gian sau đó, chính hành vi điên rồ của Landers mới khiến Arlin phải từ bỏ.

Giờ đây Charmaine sắp chết, Arlin khó có thể cầm cự được nữa. Ông phải tìm một người thừa kế đáng tin cậy cho Lessie.

Cho dù Landers có bao nhiêu khuyết điểm đi nữa, Arlin biết Landers chính là người đó.

Được cha mình coi trọng nhưng trên mặt Landers không hề tỏ ra bất ngờ, thậm chí còn thể hiện chuyện đó là điều đương nhiên. Y duỗi hai tay ra thoải mái vịn hai bên sườn ghế, bắt chéo một chân. Trong mắt Brun, hắn chính là một vị vua kiên quyết, dám nghĩ dám làm.

Vì ngôi vị quân chủ tương lai, Brun bắt đầu nói những điều mà Landers không thích nghe chút nào, "Nhưng trước mặt con vẫn còn hai ngọn núi cần phải leo, thứ nhất là đức tin, thứ hai là chuyện kết hôn."

21/O7/2O24

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play