Sau khi sự việc kết thúc, Mạc Doãn không hề giải thích nguyên nhân với Trình Võ và Trương Chí, hai người bọn họ ngược lại trước sau cũng chẳng thèm hỏi han một câu, thế nên hắn tạm thời bỏ qua ý định giết người diệt khẩu. Hai người này chỉ là những người dân đen bình thường, sau này lỡ như bị thẩm vấn chịu hình phạt chắc chắn sẽ khai ra mọi chuyện. Mạc Doãn có vô số cơ hội để ra tay nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm. Đối với một kẻ phản diện xấu xa độc ác như hắn, Trương Chí và Trình Võ chẳng qua chỉ là hai nhân vật qua đường, thật sự không đáng để hắn phải giết chết họ.

Mạc Doãn ngồi xếp bằng trên giường, một tay chống mặt, trong lòng suy nghĩ như vậy đấy, mãi một hồi lâu mới hờ hững tự nhủ: "Ta chỉ đang tìm một cái cớ mà thôi, thật ra ta không muốn giết bọn họ."

Nhưng vì sao chứ?

Chẳng lẽ hắn đã nảy sinh tình cảm với hai nhân vật trong thế giới nhỏ này nên không muốn giết họ?

Mạc Doãn nhíu mày.

Suy cho cùng, thế giới nhỏ bé này chỉ là một đống dữ liệu cấp thấp, thậm chí còn không phải là một thực thể sống, sao hắn lại có thể cảm thông với dữ liệu đó được?

Hắn đang thoái hóa rồi ư? Bởi vì ảnh hưởng của thế giới nhỏ bé này? Hay là do hắn đã mang tinh thần lực của mình vào thế giới nhỏ bé này dẫn đến xảy ra phản ứng nào đó với năng lượng hoặc cơ thể ở thế giới này?

Điều này rất đáng báo động, có lẽ bây giờ hắn nên đi tìm Trình Võ và Trương Chí, sau đó giết chết cả hai người đó để chứng tỏ sự kiên định của mình.

Ý định giết chóc chợt lóe lên trong mắt hắn, sau một lúc tập trung ngắn ngủi lại biến mất theo cái chớp mi của Mạc Doãn.

Nếu hắn thực sự không hề dao động thì tại sao hắn lại cần phải làm gì để chứng minh điều đó? Hơn nữa hắn cũng không thích ép buộc chính mình, tại sao phải giết người hắn không muốn giết?

Ngón tay Mạc Doãn nhẹ nhàng xoa xoa làn da mềm mại dưới mắt, vẻ mặt lạnh lùng và ngạo mạn.

Thoái hóa ư?

Đối với một người có bản chất hoàn hảo như hắn, cho dù có thay đổi thì mọi thay đổi cũng chỉ hướng tới sự tiến hóa cao hơn. Nếu phương hướng tiến hóa này khác với những gì hắn biết thì chắc chắn có một bên đã sai.

Ngón tay gõ nhẹ nhàng và nhịp nhàng dưới mắt.

Những gì hắn biết đều được đều thông qua sự tiếp nhận từ thế giới bên ngoài, còn sự biến hóa của hắn là do chính bên trong bản thân xảy ra thay đổi. Nếu có một bên sai, thì rõ ràng là thế giới bên ngoài sai chứ hắn không sai!

Đương nhiên, không thể loại trừ sự biến hóa hiện giờ của hắn chỉ giới hạn trong thế giới nhỏ bé này.

Ví dụ như ở thế giới trước, hắn sống rất "hưởng thụ nhục dục", nhưng vừa ra khỏi thế giới nhỏ bé, hắn lại mất đi hứng thú đó.

Mạc Doãn nhìn xuống đôi chân bắt chéo của mình.

Bây giờ, hắn không còn hứng thú với chuyện đó nữa kể từ khi đến thế giới này.

Nhưng khi hồi tưởng lại trong đầu, có vẻ như cũng không phải là không dấy lên một đốm lửa nào như trong thế giới hiện thực.

Hình như làn da mơ hồ có chút nóng lên.

Tất cả ký ức về thế giới trước đó dường như quay trở lại trong đầu hắn chỉ trong một cái chớp mắt, cháy bùng lên từ đống tro tàn trong cơ thể của hắn ở thế giới nhỏ bé này.

Mạc Doãn kéo áo choàng xuống, giữa lạnh lùng và ham muốn, hắn quyết đoán lựa chọn sự nhượng bộ trước. Ầy .. thôi bỏ đi, loại chuyện này hai người làm cùng nhau thì mới có thú vị.

Ngón tay gõ nhẹ trượt từ mắt đến môi, Mạc Doãn vô thức rơi vào trạng thái xuất thần.

Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang sáng lạn, mỗi cây cỏ trong thành phô mình dưới ánh nắng thật rõ ràng, tiếng bước chân bên ngoài dần dần đến gần, đồng thời Trình Võ bất đắc dĩ kêu to: "Hạ tướng quân đến rồi ——"

*

Mạc Doãn từ xa đã thấy Hạ Huyên đang ôm ngựa ở dưới tháp thành, dáng người cao lớn, bờ vai thẳng rộng, đang vuốt ve một bên tai ngựa. Hình như phát hiện ra có người đang quan sát, y hơi nghiêng trán, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Mạc Doãn. Mạc Doãn lập tức cảm giác bản thân mình như rơi xuống đáy hồ sâu thẳm, nhưng chẳng bao lâu, mặt nước liền gợn sóng lăn tăn, Hạ Huyên mỉm cười.

"Tướng quân."

Mạc Doãn chậm rãi đi tới, chắp tay hành lễ, cử chỉ cung kính của cấp dưới không chê vào đâu được.

Nụ cười trên mặt Hạ Huyên dần dần nhạt đi.

Họ đều là những người thông minh.

Mạc Doãn đột nhiên trở về Dung Thành chứng tỏ hắn nhận ra mình đang bị nghi ngờ nuôi binh riêng, nên mới cố ý rời khỏi quân doanh một thời gian chờ mọi việc sáng tỏ.

Rõ ràng là sau khi vào quân doanh, hắn liền lập công liên tục, cũng chưa bao giờ phạm phải sai lầm nào. Đã an phận thủ thường mà vẫn bị tình nghi như vậy, Liệu Mạc Doãn có oán hận không?

Mà Mạc Doãn lại càng không biết chuyện rằng y đang âm thầm nghi ngờ hắn.

Roi ngựa trong tay như đâm vào tay đau nhói, Hạ Huyên nói: "Ngươi đã ở Dung Thành mấy ngày rồi, khi nào thì trở về quân doanh?"

Mạc Doãn buông tay xuống, đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào Hạ Huyên, nói thẳng rất ngang nhiên: "Điều đó còn tùy vào ý muốn của tướng quân."

"Ý ta là..." Sắc mặt Hạ Huyên hơi thay đổi, y đón lấy ánh mắt của Mạc Doãn, cũng cởi mở và thành thật hơn nhiều, "Hôm nay hồi doanh với ta, ngày mai điểm binh mở rộng quân doanh."

Vẻ lạnh lùng trên mặt Mạc Doãn dần dần tan biến, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt hai người chạm nhau, như thể mọi cám dỗ và nghi ngờ trước đó đã hoàn toàn biến mất.

"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

Trình Võ vừa nhìn thấy Hạ Huyên tới liền biết Mạc Doãn phải trở về quân doanh, hắn ta cũng chẳng để lộ chút lưu luyến không nỡ rời xa nào, chỉ dẫn ngựa đến chỗ Mạc Doãn, vẻ mặt lộ ra một tia u sầu: "Bảo trọng. "

Mạc Doãn không trả lời, hắn kéo dây cương rồi lên ngựa, sau khi ghìm ngựa thì đáp lại: "Bảo trọng."

Trong sa mạc, hai con ngựa thong thả cất bước, Hạ Huyên nói: "Lúc đó hắn ta đã cứu ngươi?"

"Ừm."

"Ngươi có bản lĩnh như vậy, sao lại rơi vào tay bọn mọi rợ?"

Hạ Huyên đã từng hỏi vấn đề này một lần. Bây giờ hỏi lại, giọng điệu không hề uy nghiêm hay áp bức mà giống như một người bạn hơn, thậm chí còn có vẻ chân thành, y hỏi như vậy vì hy vọng Mạc Doãn sẽ thành thật với mình.

"Bị hãm hại," Câu trả lời của Mạc Doãn cũng giống như lần trước, nhưng trong lời nói lại có chút lạnh lùng và buồn bã, "Đôi khi, một người dù có bản lĩnh đến đâu cũng sẽ bị hãm hại."

Cuộc trò chuyện dừng lại vài giây, Hạ Huyên đột nhiên nói: "Còn cách quân doanh rất xa, hay là chúng ta đua ngựa đi? Xem ai đến quân doanh trước?"

Mạc Doãn có chút kinh ngạc nhìn y, "Tướng quân, ngài nghiêm túc à?"

Sắc mặt Hạ Huyên vẫn rất nghiêm túc, nhướng mày nhìn hắn: "Trông ta giống người thích đùa lắm à?"

Vừa lúc đó một cơn gió thổi qua làm tung lên một ít cát bụi, Mạc Doãn giơ tay áo che mặt ho khan hai tiếng: "Gió cát mạnh quá, tướng quân tha cho ta đi."

Hạ Huyên lúc này mới nhớ đến bệnh ho của Mạc Doãn, ngay sau đó có vẻ xấu hổ: "Xin lỗi, ta quên mất, chúng ta vẫn nên trở về từ từ thôi..."

Lời còn chưa dứt, Mạc Doãn ở bên cạnh đột nhiên giơ roi lên, áo choàng bị gió thổi bay, lưu lại một câu "Binh bất yếm trá" cùng nụ cười khi ngoảnh đầu lại. Một người một ngựa trong tích tắc đã chạy xa không còn thấy bóng dáng.

Hạ Huyên sững sờ tại chỗ, trong gió chỉ còn lại một chấm đen nhỏ, một luồng hơi thở thoải mái dâng lên trong lồng ngực, y cười lớn một tiếng, đuổi theo ——

*

Sau lần chia tay này, Hạ Huyên âm thầm quyết định không nghi ngờ Mạc Doãn nữa, sau khi trở về quân doanh, y bổ sung thêm một nghìn người khác cho Mạc Doãn theo thỏa thuận, toàn bộ đều được cấp ngựa giao cho Mạc Doãn huấn luyện.

Sau khi man tộc bị tổn thất nặng nề, những bộ tộc còn lại đều sợ hãi, kể từ mùa đông đó không dám hành động liều lĩnh thêm nữa.

Trong quân doanh, Hạ Huyên không hề thư thả lấy một giây một phút nào, vẫn đang thu thập lương thực và huấn luyện quân đội. Nhưng rồi một ngày nọ, cuối cùng cũng xuất hiện một thứ khiến cuộc sống nhàm chán trong quân doanh trở nên thú vị.

Hôm đó y đang đùa nghịch mấy quân cờ trong lều mình thì Mạc Doãn đến bàn chuyện, hắn nhìn thấy cờ trên bàn thì "Ồ" một tiếng, hỏi: "Tướng quân biết chơi cờ à?"

Kỹ năng chơi cờ của Hạ Huyền là do chính cha y dạy. Cha y Hạ Thanh Tùng, từng là một cao thủ chơi cờ nổi tiếng trong nước, kỳ nghệ chỉ thua quỷ thần và hoàng thượng. Hạ Huyền học được chân truyền từ cha mình, chín tuổi đã đánh bại Hạ Thanh Tùng, Hạ Thanh Tùng cười lớn nói: "Nước cờ của con trai ta quỷ thần khó lường."

Quỷ thần khó lường, nhưng Mạc Doãn lại có thể đoán trước được.

"Tướng quân," Mạc Doãn cầm hai quân cờ trong tay nói: "Có muốn nhận thua không?"

Hạ Huyên lắc đầu, nhìn chằm chằm bàn cờ, "Nhất định còn có cửa sống."

Mạc Doãn cười cười, duỗi tay sờ soạng lò sưởi tay một hồi, thấy Hạ Huyên nhìn chăm chú quá liền đưa tay chỉ vào bàn cờ —— "Cái này!" Hai ngón tay chạm vào nhau, băng lạnh cùng ấm áp, ánh mắt nhìn nhau, con ngươi va vào nhau, dường như cũng có nóng có lạnh.

Mạc Doãn thu tay, "Tướng quân tinh mắt, tìm được cửa sống rồi."

Hạ Huyên cũng rút tay lại, nhìn thoáng qua bàn cờ, "Nhưng cuối cùng vẫn thua," y hào phóng nói, "Kỳ nghệ của ngươi tốt hơn ta rất nhiều, ta nhận thua."

Mạc Doãn cười nhạt, ném hai quân cờ trong tay xuống, hai tiếng "lạch cạch" vang lên, hắn gấp gáp đút hai tay vào trong ống tay áo.

Hạ Huyên dọn dẹp bàn cờ, nhìn thấy hai tay Mạc Doãn đút chặt vào ống tay áo, chẳng để lộ chút da thịt nào, liền nói: "Sao tay ngươi lúc nào cũng lạnh vậy?"

"Bệnh cũ thôi."

"Bệnh ho cũng vậy à?"

"Ừm."

"Gặp đại phu chưa?"

"Bị bẩm sinh rồi," Mạc Doãn thầm nghĩ, sau khi tiến vào thế giới nhỏ này thì thân thể hắn đã bị như vậy, nói bẩm sinh cũng không ngoa chút nào, "Chữa không hết."

Hạ Huyên đổ quân cờ vào hộp, "Nếu không chữa được tận gốc thì vẫn luôn có phương pháp điều trị."

"Ở đây thì điều trị như thế nào? Tới đây đánh giặc chứ có phải hưởng phúc đâu." Môi Mạc Doãn mấp máy khẽ khàng, Hạ Huyên phát hiện màu môi của hắn hình như cũng nhạt hơn so với người thường.

Hạ Huyên trầm ngâm nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ về nhà một chuyến, ngươi có muốn trở về cùng ta không? Ta biết một vị danh y, có thể giúp ngươi chữa trị."

"Không cần."

Mạc Doãn trực tiếp từ chối, nói: "Sao tướng quân đột nhiên muốn về? Chuyện trong quân doanh thì sao..."

"Cứ giao cho ngươi và các tướng quân."

"Vậy được."

Hạ Huyên không nói cho Mạc Doãn biết tại sao mình lại đột nhiên trở về nhà. Sau khi Hạ Huyên rời khỏi quân doanh, Mạc Doãn mới biết được sự thật từ các tướng lĩnh khác.

"Tướng quân còn trẻ, sao có thể lãng phí tuổi thanh xuân của mình ở nơi cát bụi đầy nắng gió như mấy lão già thô lỗ chúng ta được?"

"Lão thái sư nôn lắm rồi, bảo y phải trở về xem mắt."

"Xem mắt?"

"Trong nhà cứ gửi hết thư này đến thư khác, trong quân doanh ai mà chẳng biết."

Để tránh cho Hạ Huyên nghi ngờ, Mạc Doãn rất ít tiếp xúc với những người này, nhưng thật sự lại không ngờ cả doanh trại đều biết chuyện này.

Thì ra Hạ Huyên về nhà là đi xem mắt.

Mạc Doãn ở trong lều mải miết suy nghĩ, nhỡ đâu Hạ Huyên vừa ý cô nương nào đó, vậy thì y lại có thêm một thế lực ủng hộ mình hay sao?

Mạc Doãn phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm hiển nhiên. Nhân vật chính có thêm tình yêu cũng giống như được buff thêm vậy, độ khó khi giết chết y sẽ tăng lên, chưa nói đến việc buff này là do chính bản thân hắn tạo ra!

Nếu Hạ Huyên nhận được buff này từ người khác, đến lúc đó, muốn phá hủy nhân vật chính thì hắn cũng phải tiêu diệt người yêu của nhân vật chính, nhưng chỉ sợ là —— hận thù còn mạnh hơn cả yêu đương!

Có rất nhiều lần, khi nhân vật phản diện giết chết người yêu của nhân vật chính, nhân vật chính đột nhiên thay đổi và nhận được một buff mới tên là "Mất người yêu". Mạc Doãn cũng đã chứng kiến tận mắt lực sát thương của thứ buff này trong một số clip trong thế giới huấn luyện. Một khi mất đi người yêu, nhân vật chính lập tức phát điên, nháy mắt liền hạ gục nhân vật phản diện mạnh hơn mình rất nhiều cấp.

Lúc đó hắn cảm thấy rất buồn cười, cho rằng tình tiết giả tạo nhảm nhí đến mức phi logic. Nhưng hiện giờ sau khi trải qua thế giới trước đó, càng ngày càng hiểu biết nhiều hơn về "cảm xúc", hắn không khỏi càng thêm cảnh giác.

Mạc Doãn ôm lò sưởi tay đi đi lại lại trong lều, việc nắm quyền chỉ mới tiến triển được 25% mà Hạ Huyên đã sắp tăng cường sức mạnh của mình từ những góc độ khác.

Rất hay, rất có tính thử thách.

Mạc Doãn ngồi xuống giường, khẽ cau mày.

Hay là...

Mạc Doãn vung tay nhẹ nhàng trong không trung, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, tư thế giống như đang giơ đao chém xuống.

Một lúc sau, hắn thở dài rồi từ từ bỏ tay xuống.

Không được.

Dựa vào tình hình hiện tại, cho dù có thủ tiêu được Hạ Huyên thì cũng không chắc không ảnh hưởng đến kế hoạch sau này của hắn.

Mạc Doãn nằm xuống giường.

Nghĩ tới nghĩ lui, tiến thoái lưỡng nan.

Nhân vật chính của thế giới này thật là khó đối phó.

*

Vài ngày sau, quân doanh chuẩn bị nghênh đón năm mới, các tướng sĩ không thể hồi hương mà phải tiếp tục canh gác biên giới. Để xoa dịu nỗi nhớ nhà, các doanh đều tổ chức nhiều hoạt động khác nhau, thi đấu sôi nổi, trong đó có cưỡi ngựa, bắn cung, triển khai quyền cước, còn có một số thứ không được đàng hoàng cho lắm.

Trong quân Huỳnh Hoặc đã có hai nghìn người, Mạc Doãn nghiêm khắc yêu cầu quân Huỳnh Hoặc không được tiếp xúc với các binh sĩ khác. Hắn huấn luyện họ theo tiêu chuẩn của những quân nhân chuyên nghiệp, càng lạnh lùng và tàn nhẫn càng tốt. Trên chiến trường, bọn họ phải đối xử với kẻ địch như giết mổ gia súc dê bò.

Bên ngoài âm thanh ồn ào rất lớn, nhưng quân Huỳnh Hoặc vẫn yên tĩnh, Mạc Doãn đang uống rượu trong lều, còn Chu Dũng thì đang chờ mệnh lệnh.

"Muốn vui đùa một chút không?" Mạc Doãn đột nhiên hỏi.

Chu Dũng ngẩn người ra, trong mắt lộ vẻ băn khoăn, nói: "Muốn."

Mạc Doãn ngước mắt lên, trên mặt Chu Dũng hiện lên vẻ xấu hổ, hắn ta tiếp nhận sự huấn luyện của Mạc Doãn, chăm chỉ rèn luyện bản thân mình thành một thanh đao sắc bén, loại bỏ mọi suy nghĩ xao nhãng, chỉ để lại hận thù trong đầu. Nhưng nói thế nào đi nữa thì hắn ta cũng chỉ là con người, giết chóc và phần thưởng không thể lấp đầy lồng ngực, thời tiết như vậy làm sao có thể vững tâm như sắt đá?

"Ngươi rất thành thật."

"Không dám nói nhảm trước mặt quân sư."

Mạc Doãn nhấp một ngụm rượu, hơi cong môi, "Đã như vậy, ta phải khen thưởng sự thành thật của ngươi."

Binh lính bên ngoài đang ồn ào náo nhiệt thì chợt phát hiện quân Huỳnh Hoặc đã mở quân doanh. Người của Huỳnh Hoặc trước khi gia nhập quân Huỳnh Hoặc đều đến từ nhiều doanh khác nhau, trong quân doanh cũng có thân quen nhiều binh sĩ, từ lúc vào doanh mới bị cách ly với thế giới bên ngoài. Bởi thế sau khi ra khỏi doanh, dáng vẻ dũng cảm và hung hãn của quân Huỳnh Hoặc nhìn qua có chút bất an, tiếng hò hét của các doanh khác cũng im bặt trong giây lát, dường như có một rào cản vô hình ngăn cách hai bên. Nhưng ngay sau đó, binh lính bên ngoài hưng phấn hét lớn tên các binh sĩ trong quân Huỳnh Hoặc, xua tay chạy tới đánh bọn họ.

"Tên tiểu tử nhà ngươi, từ lúc ngươi vào quân Huỳnh Hoặc đã lâu không gặp, khá quá nhỉ, cho ta xem quân phục ngươi nào ——"

"Nhanh lên, cho ta xem ngươi học được bản lĩnh gì của quân Huỳnh Hoặc, lại đây, bắn cái bánh bao này coi!!"

"Nhị Hổ, nhìn ngươi cường tráng ra nha, thức ăn Huỳnh Hoặc quân không tồi nha!"

"..."

Đám đông hai bên trộn lẫn vào nhau, nhất thời không thể phân biệt được ai với ai.

Mạc Doãn từ xa nhìn lại, gió lạnh thổi vào mặt, nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh.

"Quân sư."

Chu Dũng nóng lòng muốn tham gia, hắn ta chắp tay, thận trọng nói: "Ngài cũng qua đó bắn hai phát đi. Lần đó ở trường bắn rất nhiều người nhớ mãi không quên."

Trên trường bắn, mọi người vây quanh, Mạc Doãn cởi áo choàng, dùng một cái khăn đỏ che mắt, rút ​​cung cắm tên, bắn một mũi tên xuyên qua cái bánh bao cứng đã đông cứng, khắp nơi lập tức dậy lên tiếng hò reo.

"Quân sư ——"

"Quân sư ——"

"Quân sư ——"

Tiếng hét vang vọng khắp bầu trời, ánh đuốc bao trùm toàn quân, Mạc Doãn đặt cung xuống, lại nghe thấy có người kinh ngạc hét lên: "Tướng quân đã trở lại!" Hắn nghe thấy giọng nói, xác định phương hướng, quay đầu lại, giơ tay kéo chiếc khăn đỏ ra khỏi mắt. Nhìn thấy Hạ Huyên, mặc áo bào trắng, cưỡi ngựa đỏ, đứng ở cuối đám binh lính tản mác, phong trần mệt mỏi mỉm cười nhìn mình.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play