(*) Nguyên văn: 刀剑相赠

Con ngựa sợ bầy sói không chịu đến gần, Hạ Huyên không chút do dự rút đao nhảy xuống ngựa, đao vẽ một đường trong không trung cắt ngang đầu và thân của một tên mọi rợ, máu nóng lập tức phun xối xả. Tên kia thậm chí còn chưa kịp hét lên được tiếng nào, thi thể không đầu co giật hai cái rồi ngã phịch xuống đất.

Đám mọi rợ và Mạc Doãn đánh nhau không biết bao lâu, lại bị bầy sói không biết từ đâu xuất hiện tấn công, chật vật không kể xiết, dù lấy trăm người chọi một người thì tình hình vẫn giằng co bế tắc. Lúc này lại xuất hiện thêm sát thần từ trên trời giáng xuống, tinh thần gần như tan rã ngay lập tức.

Mạc Doãn nhìn thấy nhân tâm đối phương đang hỗn loạn, lập tức dùng hết sức vung kiếm tiến về phía trước, bầy sói tru lên phóng theo hắn, chiếc áo xanh đã nhuốm đầy máu, đỏ đến mức như biến thành màu đen. Bộ lông xám của bầy sói cũng nhuốm máu, móng vuốt sắc nhọn và răng nanh nhễu nhão máu. Chỉ một người nhưng điều khiển cả bầy sói, giống hệt như ác quỷ từ âm phủ bò lên nhân gian để báo thù!

Đám mọi rợ không còn ý định chiến đấu nữa, ngược lại chỉ muốn chạy trốn, nhưng làm sao Hạ Huyên có thể cho phép bọn chúng trốn thoát? Y giơ đao lên, từng đường đao gọn gàng lưu loát, đều là một đao giết một tên. Cách đó không xa là bóng áo mỏng manh và ánh kiếm lạnh lùng của Mạc Doãn. Mặt hắn lúc này đã trắng bệch như giấy, nhìn như không còn chút sực lực nhưng cứ mỗi nhát kiếm là xuyên tim kẻ địch.

Hai người chỉ đối mặt trao đổi một ánh mắt, sau đó mỗi người lao vào bữa tiệc chém giết của riêng mình. Tuy lần đầu gặp nhau không nói một lời nhưng hành động của họ lại phối hợp rất ăn ý. Thêm vào đó, trước khi đội thân vệ thúc ngựa chạy đến, bầy sói đã gần như dọn dẹp chiến trường sạch sẽ.

Lúc đội thân vệ xuất hiện, đám mọi rợ đã thực sự tuyệt vọng, chỉ một số tên còn sống nhưng cũng không hẹn mà cùng nhau vung đao tự sát.

Trong khoảng không gian nhỏ bé này, hơi máu ngập ngụa khắp nơi, bầy sói thản nhiên đi tới gặm cắn đống máu thịt tươi ngon như chẳng xem ai ra gì. Nhóm thân vệ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời có chút sửng sốt. Ngược lại sắc mặt Hạ Huyên vẫn như thường, còn gọi thân vệ đến, ra lệnh cho bọn họ đến Dung Thành để kiểm tra.

Nhóm thân vệ nhận lệnh lên ngựa, không dám ngừng nghỉ một khắc nào.

Trận chém giết vừa rồi đối với Hạ Huyền chẳng qua là chỉ chuyện thường tình, y quay người nhìn cách đó không xa.

Mạc Doãn ngồi trên mặt đất, nhuyễn kiếm cắm vào cát, bầy sói xung quanh đang vùi đầu hưởng thụ bữa ăn của chúng. Khuôn mặt hắn dính đầy máu nhưng sắc mặt vẫn bình thản, cứ như lười phải lau đi.

Hạ Huyên kẹp sống dao vào giữa khuỷu tay, lau máu trên đó, sau đó bước tới hỏi, "Còn đứng được không?"

Mạc Doãn ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, khuôn mặt Hạ Huyên phong thần tuấn lãng, khí chất kiên định, toàn thân phát ra năng lượng mạnh mẽ và ổn định, y chính là nhân vật chính của thế giới này.

Mạc Doãn khẽ lắc đầu, giọng khàn đặc, "Có nước không?"

"Không mang theo nước," Hạ Huyên huýt sáo, con ngựa màu đỏ thẫm vung vẩy đi tới, Hạ Huyên cởi túi phía trên ném cho Mạc Doãn, "Có rượu."

Mạc Doãn nói cảm ơn, rút ​​nút chai ra, ngẩng đầu đổ một ngụm rượu vào miệng.

Rượu rất nồng, vừa vào cổ họng đã thấy cay nóng, mặt mũi cũng lập tức ấm áp, Mạc Doãn ho nhẹ một tiếng, nhấm nháp chỗ rượu đó, sau đó lại rót thêm một ngụm, vừa uống vừa nói, "Rượu ngon."

Hạ Huyên cười, "Không biết huynh đài tên họ là gì? Dung Thành bị vây hãm, còn phải đa tạ ngươi đã giải vây."

"Mạc Doãn."

Mạc Doãn không dùng tên giả mà trực tiếp dùng luôn tên thật. Từ lúc được Trình Võ cứu, hắn luôn dùng tên thật để giao tiếp với người khác.

Hạ Huyên nói, "Hạ Huyên."

Mạc Doãn liếc nhìn y, "Hạ tướng quân?"

Hạ Huyên cười nhạt, vén vạt áo lên, ngồi xuống đối diện Mạc Doãn, "Không phải ngươi nói muốn ta đích thân tới đây mời ngươi sao? Ta đến rồi đây."

Mạc Doãn nói, "Chỉ là nói đùa thôi."

Hạ Huyên nói, "Chuyện bảo vệ quốc gia bá tính sao có thể lấy ra vui đùa?"

Mạc Doãn lại nhấp một ngụm rượu, chất cồn khiến thân thể hắn dần dần khôi phục lại sức lực, "Ồ? Ta cứ nghĩ sự tồn tại của tòa thành nhỏ này chỉ là trò đùa của tướng quân thôi chứ."

Hạ Huyên bị hắn chọc ngoáy nhưng không hề tức giận, ngược lại nghiêm mặt nói, "Một thành cũng không bảo vệ được thì làm sao bảo vệ được một nước? Trong mắt ta không có tính mạng của bá tánh nào là trò đùa cả."

Mạc Doãn trầm mặc một lát, "Ta biết, ngươi mới tới biên giới không lâu, những chuyện này cũng không thể trách ngươi."

Hạ Huyên cảm thấy người trước mắt y bất luận về công phu hay thái độ cư xử, rõ ràng đều rất phi thường, nhất thời có chút tò mò. Một nhân vật như vậy sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi biên cảnh khổ sở lạnh lẽo này chứ?

"Được rồi," Mạc Doãn đậy túi rượu, ném lại cho Hạ Huyên, "Ta phải về thành đây."

Bầy sói còn đang mải vùi đầu vào mấy mảnh xác vụn, bấy nhiêu đây cũng đủ để chúng ăn no nê. Mạc Doãn nhảy lên lưng ngựa đen, Hạ Huyên cũng gọi ngựa của mình, hai người một trước một sau xuyên qua sa mạc đẫm máu. Hạ Huyên cố ý đi chậm hơn một chút, tranh thủ quan sát Mạc Doãn từ phía sau. Y nhìn thân hình hắn gầy gò, lắc lư trên lưng ngựa, rồi nhớ đến cảnh ra tay giết địch nhanh gọn chỉ trong chớp mắt vừa rồi, thầm cảm thán sự tương phản này thật khiến người ta phải giật mình.

Đây nhất định không phải là một người đơn giản.

Trong lúc Hạ Huyên suy đoán thân phận của Mạc Doãn, Mạc Doãn cũng trầm ngâm suy nghĩ. Hắn cứ nghĩ rằng nhân vật chính của thế giới này sẽ là tên nào đó trong nhóm quan lại liên quan đến vụ án tham ô kia, nhưng không ngờ rằng nhân vật chính Hạ Huyên lại là một tướng quân tiếng tăm lừng lẫy.

Hơn nữa còn là một vị tướng quân chẳng hề liên quan gì đến hắn.

Nếu như ở kiếp trước hắn và hai anh em nhà Bùi có liên quan thù hận với nhau, thì ở thế giới này hắn và Hạ Huyên hoàn toàn không quen biết nhau, cũng không oán không thù. Hai người vừa sóng vai chiến đấu cùng nhau, hiện tại lại đang chậm rãi cưỡi ngựa trở về thành, nhưng trong tương lai đã được định sẵn sẽ trở thành hai kẻ thù đối đầu nhau ở thế giới này.

Mạc Doãn nâng tay áo lên ho nhẹ một tiếng, sau đó quay người nói, "Tướng quân, có thể cho ta thêm hai ngụm rượu nữa được không?"

Hạ Huyên cởi túi rượu ném cho hắn, Mạc Doãn giơ tay bắt lấy rồi nói cảm tạ. Hắn ngẩng đầu uống một ngụm, tuy không say nhưng trong lòng có chút sôi trào, hưng phấn.

Một lần nữa lại không hề biết được bất kì thông tin nào ở thế giới nhiệm vụ, hắn rất thích loại cảm giác này. Dưới sự an bài của "số phận", ai sẽ là người chiến thắng? Theo logic mà nói, ý chí của thế giới đương nhiên là để nhân vật chính giành chiến thắng, nhưng từ trước đến nay hắn cũng chưa bao giờ thua. Ở thế giới này, Hạ Huyên sẽ đem đến cho hắn bất ngờ gì đây? Sức mạnh hỗ trợ Hạ Huyên đến từ nơi nào?

Cách đó không xa thấp thoáng có ánh lửa lay lắt, Mạc Doãn thoát khỏi dòng suy nghĩ, cau mày, vô thức kẹp hai chân vào bụng ngựa. Con ngựa chạy suốt đêm mệt mỏi miễn cưỡng tăng tốc, nhưng một cơn gió chợt vụt qua bên cạnh, Hạ Huyên đã thúc ngựa đi trước dò xét.

Mạc Doãn khảy khảy lỗ tai hắc mã, "Sao vậy? Đến ngươi cũng muốn theo phe y à, cố tình chậm chân để ta thua sao?"

Hắc mã lắc lắc tai, mũi phát ra tiếng phì phì cực kỳ vô tội.

Thôi bỏ đi, nhanh chậm chỉ là nhất thời, không thèm so đo.

Thế là Mạc Doãn vừa cưỡi hắc mã, vừa uống rượu ung dung chậm rãi, có nhân vật chính ở đây rồi, người dân Dung Thành hẳn là không còn gì phải lo lắng.

Ánh lửa dần dần đến gần, đêm sa mạc bỗng trở nên sáng sủa hơn.

"Tiên sinh ——"

Trương Chí chạy ở phía trước, tay cầm một ngọn đuốc, theo sau cậu ta là một đám người, Hạ Huyền và các thân vệ cưỡi ngựa bảo vệ bên cạnh.

Đám mọi rợ trong thành đã bị xử quyết xong xuôi. Mọi người nghe đội thân vệ của Hạ Huyên thuật lại chuyện Mạc Doãn và Hạ Huyên đang chiến đấu với mã đội của mọi rợ ở ngoài thành thì lập tức đều nôn nóng. Nhóm thân vệ liền trấn an họ, nói rằng đã giải quyết xong hết rồi, nhưng người dân vẫn không yên tâm, vì vậy mới có cảnh Trương Chí giơ cao đuốc hô hào, "Theo ta đi đón Mạc tiên sinh!"

Nhất hô bá ứng như thế, gần như tất cả người dân trong thành đều đến.

Túi rượu còn treo ở bên môi, Mạc Doãn ngơ ngác nhìn đám đông đen nghìn nghịt.

Trương Chí dắt ngựa cho hắn, Trình Võ cũng đi tới, cau mày nói, "Sao lại có mùi rượu?"

Hạ Huyên nhìn Mạc Doãn đang bị người vây quanh từ xa, ghìm ngựa, nói với thân vệ bên cạnh, "Đã tra ra được chi tiết của hắn chưa?"

Thân vệ lắc đầu, "Vẫn chưa kịp hỏi."

Hạ Huyên khẽ gật đầu, lại nhìn Mạc Doãn. Hắn võ công cao cường, thông thạo trận pháp, chiếm được lòng người... Đây thực sự không phải là một nhân vật bình thường.

Đêm đó, Mạc Doãn trở về Trình gia nghỉ ngơi, Hạ Huyên sợ nửa đêm sẽ có bộ lạc man tộc khác đến báo thù nên dẫn thân vệ đi tuần tra trong tháp.

Mạc Doãn rất mệt mỏi, tay chân đều tê cứng. Hắn rút ​​chân ra khỏi ủng, sờ vào cơ bắp đều cứng đờ, Trình Võ đun nước nóng cho hắn nói, "Tắm rửa đi."

Nước ở biên cảnh rất quan trọng, bởi thế Mạc Doãn đã lâu không tắm rửa sạch sẽ. Lúc này hắn tắm rửa sạch sẽ xong mới lên giường, chậu than trong phòng tỏa hơi nóng ấm áp, Mạc Doãn khàn giọng nói, "Trình Võ, ta trả hết ân cứu mạng của ngươi chưa?"

"...trả hết rồi."

Giọng Trình Võ cũng có chút khàn khàn, năm trước tràn đầy hận thù, năm nay cuối cùng cũng đã được giải tỏa. Hắn ta đột nhiên ngồi xổm xuống, mới đầu chỉ khóc thầm, sau lại khóc rống lên, mãi hồi lâu mới ghé vào bên giường Mạc Doãn thấp giọng nói, "Cám ơn ngươi. "

Mạc Doãn không nói gì, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Trình Võ đứng bên cạnh, làm cử chỉ chúc phúc đặc biệt trong thành —— nhất định là nương đã gửi người này đến để cứu hắn ta, còn giúp hắn ta trả được mối hận thù, tất cả đều là số mệnh.

*

Ngày hôm sau, Mạc Doãn ngủ thẳng đến tận chiều mới tỉnh dậy, cảm giác như tứ chi rã rời, nằm bất động trên giường. Trình Võ sợ hắn xảy ra chuyện nên luộc vài quả trứng cho hắn ăn để bồi bổ nguyên khí.

Mạc Doãn không muốn ăn trứng mà muốn ăn thịt dê hầm.

Trình Võ vội vàng qua nhà hàng xóm mượn thịt dê hầm, chẳng mấy chốc đã mượn được một bát to ú ụ nóng hôi hổi. Mạc Doãn lười di chuyển nên cứ ngồi nguyên trên giường ăn, chỉ hai ba đũa đã xong bát thịt dê lớn. Ăn xong thì quay qua Trình Võ đòi uống rượu, nhưng lần này Trình Võ không chịu đưa cho hắn, nói, "Người ho không được uống rượu."

Mạc Doãn cũng không thèm cãi cọ với hắn ta, kiếm cớ nói vài câu rồi đuổi Trình Võ ra ngoài, còn mình thì múc rượu dưới gầm giường uống, nhấp nháp trong miệng hai ngụm thì cảm thấy rượu Hạ Huyên đưa thơm nồng ngon hơn nhiều, bây giờ uống rượu của Trình Võ lại có hơi nhạt nhẽo. Mạc Doãn mất hứng đặt gáo rượu xuống, nằm trên giường suy nghĩ về kế hoạch ban đầu của mình.

Vốn hắn dự định dùng Dung Thành làm bàn đạp tiến vào quân doanh, tùy cơ ứng biến làm quân sư phụ tá hoặc đích thân ra trận thể hiện tài năng trong quân. Chỉ cần khống chế được quân đội thì không lo không có quyền lực trong tay.

Nhưng quân đội hiện đang nằm trong tay nhân vật chính.

Đuổi Hạ Huyên xuống ngựa ư?

Mặc dù Mạc Doãn không biết nhiều thông tin chi tiết của Hạ Huyên, nhưng từ hành động của y và nhóm thân vệ xung quanh thì có thể thấy việc này sẽ không dễ dàng như vậy. Nhân vật chính sao có thể dễ dàng bị kéo xuống ngựa chứ?

Thế thì chỉ có thể từ từ ủ mưu tìm cách ...

Mạc Doãn nhanh chóng phác thảo ra một kế hoạch mới trong đầu, đang mải mê suy nghĩ thì có người gọi cửa.

Là Trình Võ, giọng nói có chút trầm thấp không vui, "Hạ tướng quân mời ngươi đi uống rượu."

Mạc Doãn thoắt cái bật dậy khỏi giường ngay.

Thân binh đang đợi ngoài cửa để dẫn ngựa cho Mạc Doãn, Mạc Doãn thấy có người hầu tận răng thì vui sướng hết sức, uể oải nằm rạp xuống trên lưng ngựa. Bởi thế lúc Hạ Huyên nhìn thấy Mạc Doãn ở dưới tháp, đập vào mắt y chính là bộ dạng sâu ngủ lười biếng chưa tỉnh dậy của hắn.

Hạ Huyên điềm nhiên nói, "Tiên sinh tỉnh chưa?"

Mạc Doãn hỏi lại, "Tiên sinh?"

Hạ Huyên nhướng mày. "Bá tánh trong thành toàn gọi ngươi là tiên sinh, ta cũng nhập gia tùy tục thôi."

"Vậy thì tùy ngươi."

"Rượu đâu?" Mạc Doãn nhìn Hạ Huyên.

Gặp vào ban ngày, Hạ Huyền trông còn tuấn tú và phóng khoáng hơn nữa, giống như một bảo đao sáng chói tràn đầy sức mạnh nội liễm, khác hẳn với tên ác quỷ bò ra từ âm trì địa ngục như hắn đây.

Hạ Huyên duỗi lòng bàn tay ra, "Mời ——"

Hai người cùng sóng vai đi lên tòa tháp. Đúng lúc hoàng hôn đang dần buông, từ trên cao nhìn xuống, cảnh hoàng hôn trên sa mạc thay đổi liên tục lại vô cùng diễm lệ. Phía cuối sa mạc, chân trời ráng màu đỏ tím như một lớp lụa vừa yên tĩnh vừa nguy hiểm phủ trùm lên sa mạc.

Hạ Huyên và Mạc Doãn mỗi người một túi rượu, Hạ Huyên nói, "Ngươi võ công cao cường, thông thạo binh pháp, chắc hẳn không chỉ là một thương nhân?"

Mạc Doãn nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt nói, "Lúc nhỏ đã từng bái sư phó học nghề nhưng sau đó chẳng đạt được thành tựu nào đáng kể. Để tránh làm hoen ố danh tiếng của sư phó nên ta không học nữa, chỉ làm một thương nhân bình thường."

"Với thân thủ của ngươi sao lại không bảo vệ nổi người nhà?"

"Không phòng bị, bị trúng ám toán."

Mạc Doãn chỉ trả lời nhẹ nhàng bâng quơ như thế. Hạ Huyên ngoảnh mặt qua, nhìn thấy hắn lúc giơ tay lên uống rượu, trên cổ tay có một vết thương cũ còn đỏ hỏn rất rõ ràng giữa ban ngày ban mặt.

Hạ Huyên đích thân đến hỏi người dân trong thành về lai lịch của Mạc Doãn nhưng chẳng thu được thông tin gì có ích. Hắn rõ ràng là một người rất bí ẩn, dường như quá khứ cũng đã trải qua chuyện gì đó, nhưng cũng là một người cực kỳ tài năng, chính là nhân tài mà trong quân hiện đang thiếu.

"Thật ra ngươi là ai?" Hạ Huyên nghiêm mặt, giọng nói tràn đầy áp lực. Kẻ chết dưới tay y không tám trăm thì cũng một ngàn, tuổi còn trẻ mà toàn thân đầy sát khí, dưới khí thế áp bức của y gần như không ai có thể chống cự.

Mạc Doãn chẳng buồn nhúc nhích, vẫn nhàn nhạt nói, "Ta chỉ là Mạc Doãn." Đáp xong mới quay đầu nhìn Hạ Huyên, "Ta nguyện đền đáp gia quốc, tướng quân có dám thu ta vào trướng không?"

Giữa bốn mắt nhìn nhau dường như lóe lên một tia sáng đối chọi gay gắt, Hạ Huyên mỉm cười, "Báo quốc chi tâm, đến chết mới thôi. Ngươi đã nguyện báo quốc, ta nào dám không thu?"

Hạ Huyên nhấc túi rượu lên, Mạc Doãn cũng nâng túi rượu lên, hai túi rượu chạm vào nhau, cả hai cùng nhấp một ngụm rượu lớn, Mạc Doãn uống xong không khỏi ho khan một tiếng.

Hạ Huyên hỏi, "Bệnh ho của ngươi là do đêm qua bị thương sao?"

Mạc Doãn xua tay, "Bệnh cũ."

"Tìm đại phu khám chưa?"

"Không cần," Mạc Doãn uống sạch chỗ rượu còn lại trong túi, "Tâm bệnh thôi, cần đúng thuốc mới chữa được."

Hắn ném túi rượu qua, Hạ Huyên giơ tay chụp lấy, Mạc Doãn khen, "Rượu này rất ngon, là loại rượu gì?" Hạ Huyên đáp, "Đây là rượu tự tay ta nấu, gọi là Túy Sơn Hà."

Mạc Doãn cười, hắn cười rộ lên cũng có khí chất lạnh lùng, giống như một vầng trăng sáng tỏa ra ánh sáng bàng bạc, chói lọi rực rỡ, khiến Hạ Huyên thấy nao nao trong lòng. Tiếp đó lại nhìn thấy Mạc Doãn đột nhiên rút kiếm từ bên hông mình, cổ tay khẽ vung vẩy, nhuyễn kiếm run lên thẳng tắp, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ thân kiếm đến mũi kiếm, sát ý càng lúc càng mạnh mẽ, như được phủ một luồng sương giá tuyết lạnh, cùng với khuôn mặt lạnh lùng của vị chủ nhân kia quả đúng là nhân kiếm hợp nhất.

Hạ Huyên buột miệng khen, "Kiếm tốt."

Ráng màu tím đậm đã dần chuyển sang sắc đỏ, trên đỉnh tháp tối tăm, người nọ mặc trường bào xanh nhạt, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển như chim tước, dáng người như ưng, ánh kiếm lóe lên như tia chớp, sắc mặt như tuyết trắng, nhưng trong tuyết lại có chút đỏ hồng, thật giống như một đóa mai đỏ đẹp đẽ kiêu ngạo, "Túy lí mộng sơn hà, cô thân hà xử, hành lộ nan —— "

Giọng nói kia nhẹ nhàng nhưng vô cùng trầm thấp, trong lòng Hạ Huyên khẽ động, dường như cũng cảm thấu được điều gì, trong lòng thầm đối, "Cô quang tự chiếu, can đảm giai băng tuyết, thùy tri?" (*)

Mạc Doãn vừa ngước mắt lên, Hạ Huyên đã uống hết rượu, y ném túi rượu đi, rút đao lao tới.

Một đao một kiếm cùng nhau múa lượn trong sa mạc đầy gió cát, giữa đất trời mênh mông rộng lớn chỉ còn lại ánh tà dương đang dần tắt, ráng mây trời đỏ rực, tòa thành nhỏ cô đơn lạnh lẽo và hai vị kỳ phùng địch thủ, tri kỷ thật khó tìm.

Ánh dương đã khuất, ánh trăng phủ ngập cồn cát, Hạ Huyên hai tay ôm đao, "Nguyện thỉnh tiên sinh vào doanh làm quân sư."

Mạc Doãn cũng ôm nhuyễn kiếm trong tay, "Nguyện cùng tướng quân canh giữ thành khắp thiên hạ."

Hai người trao đổi đao kiếm, Hạ Huyên nhận kiếm, ôm quyền nói, "Hạ Tàng Phong."

Mạc Doãn cầm đao lên, quả thật thấy trên đao có khắc hai chữ "Tàng Phong". Hắn hạ chuôi đao xuống, cũng nắm đao ôm quyền, "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Mạc Tử Quy."



(*) Thơ iem ko biết dịch, cho em qua .. ಥ‿ಥ

27/O4/2O24

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play