Mấy chục vạn người nín thở ngưng thần, gắt gao nhìn chằm chằm nam tử áo trắng kia.
Nhìn bên phía tóc đen, Từ Bắc Vọng để lộ sườn mặt phong thần tuấn lãng, tựa như một vị trích tiên thất lạc tại nhân gian.
Nhưng nhìn sáng bên khác, từng sợi tóc trắng của hắn phiêu đãng trong gió, con ngươi lạnh lùng sâm nhiên, tựa như một vị diêm la đòi mạng người!
Hai loại khí thế trái ngược như vậy, nhưng khi toát ra từ trên người hắn lại vô cùng tự nhiên.
Hắn thong dong nhàn nhã đi về phía Vũ Quân Cơ.
“Rốt cục có dũng khí cứng đối cứng với ta.”
Vũ Quân Cơ cười lạnh một tiếng, ánh sáng vàng huy hoàng lưu động trên người, phảng phất như mặc thêm áo giáp làm từ ánh mặt trời.
Oanh!
Hắn ta vặn vặn cổ, thân thể phát ra âm thanh kêu vang!
Trong chốc lát, gió lốc chân khí quét khắp quảng trường, sau lưng Vũ Quân Cơ xuất hiện hư ảnh ba đầu sáu tay, mang theo hơi thở vô cùng bạo loạn.
Hoắc!
Tất cả mọi người trở nên khiếp sợ!
Đây chẳng lẽ là thiên phú thần thông của thể chất đặc thù?
Chỉ cần một hơi thở cũng đủ để trấn diệt một con mãnh thú!
Sắc mặt Khương Vô Kỵ dần dần nghiêm trọng, một chiêu này khiến hắn ta cũng không thể không thận trọng.
Bên trong phượng liễn, Vũ Chiếu khôi phục thần sắc thong dong, khóe môi ẩn hiện ý cười.
Trủng hổ của Vũ gia!
Mười tuổi bắt đầu tu hành ở trủng mộ, mỗi ngày chém giết một con yêu thú để luyện tập, thậm chí dùng phương thức tự hại bản thân để đúc thành thể phách đặc biệt.
Sứ mệnh nhập thế của hắn ta là quét sạch tất cả thiên kiêu cùng thế hệ, trở thành mặt trời huy hoàng chiếu khắp Cửu Châu, giương cao thanh thế cuồn cuộn của Vũ thị, giương cao uy danh vô thượng của Thiên Hậu là bà!
“Có át chủ bài gì lấy hết ra đi, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội.”
Mấy cánh tay của hư ảnh vung lên, Vũ Quân Cơ phát ra âm thanh như sấm rền, tạo nên từng đợt chấn động trong quảng trường.
Đám người câm như hến, cỗ hơi thở ngang ngược càn rỡ của Vũ Quân Cơ dày đặc như mạng nhện, thẩm thấu đến từng ngóc ngách.
Sắc mặt Diêu Mạn trắng nhợt, nhịp tim có lúc như ngừng đập, trong lòng vừa khẩn trương vừa khủng hoảng đến cực hạn.
Mà Thẩm Ấu Di cụp mắt xuống, cảm xúc của nàng lúc này rất phức tạp. Cho dù bản thân vô cùng chán ghét sắc mặt nhàn nhạt thản nhiên của Từ Bắc Vọng, nhưng nếu tận mắt nhìn thấy tên nam nhân này thua cuộc, nàng chắc chắn cũng không vui vẻ gì.
“Để ta nhìn xem kết cục của ngươi như thế nào.”
Nàng tự lẩm bẩm.
Mà Khương Vô Kỵ tựa lưng vào vách xe, chậm rãi lắc đầu, trong mắt hơi có vẻ tiếc nuối.
Sự chênh lệch về thiên phú thể chất là một ranh giới không thể vượt qua, hơn nữa tu vi của hai người cũng cách xa nhau, Từ Bắc Vọng lấy cái gì để đánh với Vũ Quân Cơ?
Sử dụng pháp bảo sao? Trủng hổ của Vũ gia há lại không có?
Một khi các thiên kiêu ẩn tàng lần lượt xuất thế, Từ Bắc Vọng cũng không khác người thường là bao.
Trừ phi hắn tiếp nhận truyền thừa của hiền nhân, trở thành người đọc sách Nho đạo, sau đó giành lấy cơ hội vùng lên, tranh phong với đám thiên kiêu cùng thế hệ.
Còn hiện tại, coi như bỏ đi.
Hai con sâu kiến nhanh như vậy đã phân ra thắng bại, Khương Vô Kỵ cảm thấy không thú vị.
Bỗng nhiên.
Con ngươi hắn ta hơi co lại, gần như nhảy dựng lên.
Thoáng chốc, ánh mắt vô số người lộ ra vẻ hãi hùng, máu huyết như ngưng đọng lại, sâu trong linh hồn phát ra tiếng run rẩy!
Oanh!
Ầm ầm!
Trời xanh như bị lật úp, một vị Ma Thần ở địa ngục đang tiến bước vào dương gian.
Nam tử áo trắng bao phủ trong sương máu, hơi thở huyết sát mênh mông che khuất bầu trời, sau đó tràn ra bốn phương tám hướng.
“Đây là năng lực của ngươi? Có lẽ ngươi đánh giá cao chính mình rồi.”
m thanh lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào chậm rãi vang lên.
Sắc mặt Vũ Quân Cơ đột biến, hắn ta cảm nhận được một loại uy áp kinh khủng, huyết dịch toàn thân sôi sùng sục, tựa như đang trong xu thế thiêu đốt.
“Cố làm ra vẻ!”
Ánh sáng vàng kim bao phủ xung quanh Vũ Quân Cơ càng thêm mãnh liệt, hư ảnh ba đầu sáu tay phóng to ra thêm mấy trăm trượng, chiều dài đủ để hái sao trời. Hư ảnh cánh tay mang theo gió lốc khủng bố đập xuống nam tử áo trắng đang đứng dưới quảng trường.
Phạm Thiên Chiến Thể, vỡ nát thiên địa!
Thẳng tiến không lùi, hữu ngã vô địch!
“Rống —— ”
Sát khí bao phủ toàn bộ quảng trường Văn Miếu, hư ảnh bễ nghễ cự thú đứng sừng sững trong sương máu ngập trời, chính là Đào Ngột.
Chỉ với một tiếng rống kia đã khiến các võ giả cấp thấp muốn nứt cả tim gan, cổ họng nghẹn ngào, đôi chân bủn rũn đến nỗi muốn quỳ xuống.
“Oanh!”
Hư ảnh Đào Ngột thôn phệ huyết khí, sau đó mở miệng nhe răng huyết tinh, ngưng tụ thành một nắm đấm tàn bạo.
Bầu không khí như muốn ngưng kết lại, quảng trường yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở thô nặng.
Hư ảnh cánh tay trực tiếp vỡ nát, không khí cũng bị xé nứt!
Thân thể Vũ Quân Cơ cứng ngắc như bị giam cầm, hắn ta đang muốn sử dụng pháp bảo phòng ngự, thân thể bỗng nhiên kịch liệt đau nhức, một cỗ lực lượng cường đại vọt tới, ép hắn ta quỳ xuống.
“Rống —— ”
Quyền ảnh mang theo tiếng gầm thét của Đào Ngột viễn cổ, tựa như một tòa núi cao, nặng nề đánh lên thân thể.
Ầm!
Trong ánh mắt sợ hãi của vô số người, Vũ Quân Cơ bay ngược ra, máu tươi nôn giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung.
Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ.
Bọn hắn đến tột cùng đã chứng kiến thủ đoạn thông thiên gì vậy?
Thiên kiêu hiếm thấy của Vũ gia, vậy mà yếu đuối cỡ này?
Không chịu nổi một kích, ngay cả một chiêu cũng không chống lại được!
Từ công tử mạnh đến mức không hợp lẽ thường!
Sương máu dần dần biến mất, một nam tử áo trắng sải bước mà tới.
Hắn rất bình tĩnh nhìn Vũ Quân Cơ nằm sấp trên mặt đất, mất hết cả hứng lắc đầu: “Ngươi còn mềm hơn cả nữ nhân, không biết còn tưởng rằng Vũ gia bồi dưỡng thanh quan nhân (từ chỉ kỹ nam) của lầu xanh đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT