Con mắt kia lại còn tản ra thành một tấm lưới huyết sắc khổng lồ trong không trung.
Quả là uy lực khủng bố của thuật sĩ Tứ phẩm!
Ai nấy đều tim đập chân run!
Bọn họ gian nan vặn vẹo cổ nhìn nam tử áo trắng.
Hắn ta lúc này bình thản sừng sững ở đó, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, cứ như vị thánh nho ở trên cao quan sát đám văn nhân nghịch chủng
Đột nhiên.
Vô Tự Thiên Thư kêu ù ù.
“Thiên thu bất hủ nghiệp.”
“Đều là muốn giết người!”
Nam tử áo trắng chầm chậm nói mười từ với giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.
Đùng!
Đùng!
Đùng đoàng!
Mười từ của Vô Tự Thiên Thư hóa hình, chiếu ra ánh sáng màu đỏ máu và sát khí vô tận trong nháy mắt.
Một luồng sức mạnh cuồn cuộn sục sôi, như thể là hơi thở giết chóc từ viễn cổ quét về phía Vương Tung Sư.
Mặt Vương Tung Sư biến sắc, con mắt ở giữa lông mày trở nên ảm đạm, sợi xích đen bị cắt đứt hoàn toàn!
Cả người hắn muốn tránh đi, nhưng nhận ra bản thân dường như đã bị giam lại tại chỗ.
Máu, thần hồn đều bị đông lại!
Từ Bắc Vọng lạnh lùng: “Giết!”
Không khi vỡ ra, mười chữ máu biến ảo thành một con dấu đỏ máu, đập thẳng xuống.
Đùng!
Thân thể của Vương Tung Sư vậy mà lại bị xoắn vỡ ngay, nội tạng tứ chi vỡ tan hết thảy!
Một cái đầu người bay vút lên cao!
Từ Bắc Vọng chậm rãi xuất ra một chưởng, chân khí cuồng bạo lao về phía cái đầu.
Ầm!
Cái đầu nổ tung!
Tai, mắt, não văng ra tứ tung, máu tươi ngập tràn.
Máu tanh nửa bầu trời!
Ngay lập tức, cả văn miếu chết lặng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, như thể là một khoảng không sơn u cốc.
Sự yên lặng khiến da đầu người ta run rẩy, rợn tóc gáy!
Mọi người nhìn Từ Bắc Vọng hoảng sợ, áo trắng như tuyết nay đã toàn là máu tươi, như một đóa hoa đỏ nở rộ.
Tông sư hồn tiêu phách tán!
Ông ta thực sự đã bị thiên đao vạn quả, thậm chí không sót lại nổi một bàn tay đầy đủ máu thịt.
Tuy rằng sở hữu Thần Niệm từ hiền triết, nhưng hắn có thể chiến đấu vượt cấp, chỉ dùng một chiêu đã giết chết tông sư Tứ phẩm như thế, cảnh tượng này khó có thể tin được, dường như đây chỉ là một giấc mơ.
Đôi mắt của Cơ Vô Đạo chấn động vô cùng, trong lòng hắn không thể ngăn lại cơn sợ hãi đang dâng trào!
Mà đám người Vũ gia cũng lạnh sống lưng, sâu thẳm trong lòng hiện lên một nỗi sợ hãi vô hình.
Từ khuôn mặt bình thản của hắn ta, bọn hắn có thể nhfin thấy được một tên ác ma giết chóc máu lạnh!
Hắn có thể thây thành vạn mảnh một người mà không hề nhăn mặt chút nào.
Tên ác liêu này, đợi đến khi hắn trở nên lớn mạnh, có thể sẽ khủng bố hơn cả Đệ Ngũ Ma Đầu!
Lúc này, quảng trường Văn Miếu đã chìm trong đêm tối, nhưng bầu không khí nơi đây vẫn đang trong dư âm của cảnh tượng vừa rồi!
Sương máu che mắt dần dần biến mất, nhưng sự yên tĩnh quỷ dị vẫn tiếp tục kéo dài.
Cho đến khi một tiếng kêu nghẹn ngào vang lên.
“Cha!”
Một thanh niên mặc y phục võ giả mang theo bộ mặt thấm đẫm nước mắt chạy đến, hắn quỳ trên mặt đất rồi cầm một ngón tay đẫm máu.
Đúng vậy, bộ phận duy nhất còn hoàn chỉnh của Vu Tung Sư là chiếc ngón tay.
Thân thể tên võ giả run rẩy, hắn lau nước mắt rồi nói bằng âm thâm nức nở: “Cha, ngươi yên nghỉ đi. Dựa vào tu vi của con trai, việc báo thù cho ngươi sợ là chuyện không thể xảy ra.”
“Nhưng nếu không thể báo thù của cha, ta còn mặt mũi nào làm con trai của người nữa!”
Hắn ta cực kỳ bi ai kêu khóc, chân khí đột nhiên xuất hiện giữa các ngón tay, cắt phăng một chòm tóc xuống.
“Hôm nay, ta và ngươi đoạn tuyệt quan hệ cha con! Thù giết cha này, ta sẽ báo vào kiếp sau!”
Nói xong, hắn ta cung kính dập đầu ba cái, sau đó rời khỏi quảng trường văn miếu như chạy trốn.
Đám người lặng im.
Hành động hoang đường ly kỳ như vậy, bọn hắn lại tuyệt đối không cảm thấy buồn cười.
Trên đời này, không phải ai cũng có dũng khí khẳng khái chịu chết.
Tên võ giả đó còn dám báo thù hay sao? Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Từ công tử khoan dung độ lượng mà tha cho mình một mạng
“Vạn nhất làm được thì sao?”
Câu nói này rất có tính lừa gạt!!
Một người cường thế bễ nghễ như Từ công tử, cho dù có chết cũng sẽ ngã xuống một cách oanh oanh liệt liệt, chứ không có nào bại trong tay một con kiến hôi.
Cho nên, mặc dù vứt bỏ đạo hiếu là điều vô sỉ, nhưng đó vẫn là một sự lựa chọn sáng suốt.
Tất cả mọi người hiểu rõ, kẻ đầu têu vẫn còn chưa lộ diện.
Tên thuật sĩ đã chết một cách thê thảm kia, chẳng qua là một con rối bị giật dây mà thôi!
Còn tại sao hắn ta không khai ra người đứng phía sau chuyện này, chắc có lẽ nếu hắn nói ra thì cũng phải chịu tội chết.
Chi bằng giữ lại một hi vọng, khiến cho thế lực đứng sau hắn sẽ giúp báo thù?
Sắc mặt Từ Bắc Vọng không xuất hiện một gợn sóng, khiến dân chúng không phân biệt được hắn ta đang vui hay giận.
Cơ Vô Đạo, hậu quả của ngươi sẽ thê thảm hơn vạn lần so với tên thuật sĩ này.
Mẫu phi, Vương phi, các Trắc phi của ngươi, con trai con gái của ngươi, tiểu quận vương trong tã lót,...
Chờ xem, sẽ không quá lâu đâu!
Nhưng vào lúc này, hư không truyền đến động tĩnh.
Vô Tự Thiên Thư dần dần vỡ vụn, tiêu tán trong vô hình.
Thần Niệm của hiền nhân rốt cục tuyệt vọng rồi.
Không ít người âm thầm cảm khái: “Đụng tới kẻ sát khí ngập trời như thế, hạo nhiên chính khí ngàn vạn năm cũng không thể gột rửa được.”
Hình như do tác động của Thần Niệm gây nên, mái đầu của người đứng giữa nơi đây vẫn còn một nửa tóc trắng.
Tóc dài xõa vai, một nửa đen như mực, một nửa trắng như tuyết!
Giống như ranh giới thiện ác, lại như ranh giới thần ma!
Nhờ dung nhan tuấn mỹ vô cùng làm nổi bật, sườn mặt lạnh lùng này phá lệ yêu dị và điên cuồng!
Hắn nhìn chằm chằm vết máu trên tà áo trắng, nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó thản nhiên nói: “Trủng hổ, không phải muốn giẫm chết ta sao?”
“Mời.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT