Từ Bắc Vọng tựa vào một tảng đá lớn, nhẹ nhàng vuốt ve cây cổ cầm màu sơn son.
Hắn cảm thấy rất hoang mang, dù đã sử dụng đủ loại thủ đoạn để dò xét, nhưng cây đàn này vẫn chỉ là Huyền giai hạ phẩm.
Tuy nhiên, hệ thống tháp vận khí chắc chắn không sai, bảo vật Huyền giai tuyệt đối không thể khiến nó hiện lên hào quang óng ánh khắp chín mươi ba tầng như vậy.
Nếu như nó đang ẩn giấu huyền cơ, vậy thì khả năng duy nhất là ——
Trận pháp!
Bên trong cây đàn này đang phong ấn một trận pháp.
Vậy thì hắn cần tìm một vị pháp sư cao minh để phá bỏ.
“Tìm Lão Đại là được rồi.”
Từ Bắc Vọng không tiếp tục trì hoãn ở trấn Tứ Phương nữa, hắn cần phải giong ngựa không ngừng để đi tìm trứng Câu Xà.
Sau khi nuốt xong quả trứng đó, hắn sẽ lập tức trở về kinh thành để đi làm tùy tùng cho Lão Đại.
Làm chút việc vặt như bưng trà đổ nước, đấm bóp vai, ấn ấn chân.
Nhưng hắn vẫn không dám ấn vào đôi chân ngọc tuyệt phẩm kia..
Sau khi thu đàn vào nhẫn trữ vật, nam tử áo trắng cầm một tấm bản đồ trong tay rồi đi lên núi.
Núi xanh ẩn trong làn sương mù, chim bay thú chạy giữa những con đường trong núi đá, tiếng nước suối róc rách thoang thoảng bên tai
Ngoài ra, nơi đây thỉnh thoảng còn có võ giả đi ngang qua để đánh giết yêu thú hoặc tìm kiếm các loại. tài nguyên linh thảo.
Lúc này, Từ Bắc Vọng sắp tiếp cận vách núi trên bản đồ.
Đột nhiên.
Thân thể Từ Bắc Vọng cứng đờ, tóc đen trên vai truyền tới một luồng khí lạnh thấu xương, da đầu dường như sắp bị đông lại!
Đây không phải cảm giác lạnh lẽo thuần túy, mà giống như bản thân đang đứng trong cõi u minh, khiến cho linh hồn không khỏi run rẩy!
Loại cảm giác quỷ dị này khiến Từ Bắc Vọng biến sắc ngay lập tức.
Tách.
Tách, tách...
Tí tách!
Thân thể truyền đến một loại âm thanh cực kì nhỏ, huyết dịch nhỏ lên xương cốt.
Trên cánh tay có một khối ban màu đỏ hình tròn như con ngươi, bên ngoài bao bọc vật chất màu xanh trắng, ở giữa bọc một vòng xoáy đen như mực.
Con ngươi dày đặc giống như mạng nhện, vòng xoáy hai cánh tay nhanh chóng chuyển động.
Nguyền rủa!
Ai thi triển bùa chú nguyền rủa với ta!!!
Oanh!
Hai con ngươi Từ Bắc Vọng xích hồng, hắn nhanh chóng vận chuyển chân khí trong cơ thể.
Nguồn linh khí ở Huyệt Khí Hải ban đầu chảy xuôi cuồn cuộn như Trường Giang, Hoàng Hà, giờ đây lại như một khe suối sắp khô cạn.
Tu vi Bát phẩm đỉnh phong chợt giáng xuống đến Cửu phẩm, chân khí vẫn đang bị vòng xoáy hấp thu với tốc độ khủng khiếp.
“Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công.”
Từ Bắc Vọng ôm hi vọng cuối cùng, hắn dùng chân khí còn sót lại vận chuyển đến Huyệt Khiếu.
Ông!
Thân thể giống như bị một ngọn núi áp chế gắt gao, huyết khí mênh mông trong thể phách dần dần suy kiệt.
Hắn trút bỏ tấm áo trắng, gương mặt tuấn mỹ hiện lên một nét dữ tợn, giống như thú dữ đang phát cuồng vì khát máu.
Một đồ án hình xích sắt to cỡ miệng chén xuyên qua lồng ngực rồi quấn lấy toàn bộ thân thể Từ Bắc Vọng, bản thân hắn cũng giống như bị trói chặt trong đó
Con ngươi thôn phệ chân khí, xích sắt trói buộc thể phách.
Bùa chú nguyền rủa này vô cùng âm tàn!
Nếu không phải từng tu luyện công pháp nghịch thiên giống như Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp bị xích sắt quấn chặt, ngạt thở mà chết!
Chân khí dần dần suy kiệt, một tia linh lực còn sót lại du động trong thân thể, đối kháng với vòng xoáy trong con ngươi.
Huyết Tàm Cổ kháng độc!
Bao gồm cả độc nguyền rủa!
Tu vi hiện giờ của Từ Bắc Vọng rơi xuống Luyện Khí cảnh, may mắn là vẫn chưa đến mức mất hết tu vi.
Từ Bắc Vọng cảm thụ cơn đau kịch liệt, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ.
“Lập tức trở về kinh giải trừ nguyền rủa!”
...
...
Cung Thái Sơ.
Trên vách tường vàng son lộng lẫy đang treo lơ lửng mấy vạn tấm lệnh bài, mỗi lệnh bài đều vẽ hoa văn phượng hoàng sinh động như thật.
Trong đó, một số tấm lệnh bài bị đứt gãy thành hai nửa.
Một thân ảnh váy tím bao phủ trong hào quang xuất hiện trước điện.
Đôi mắt phượng xanh bích của nàng híp lại, nhìn chằm chằm một lệnh bài màu cam.
Ở giữa lệnh bài xuất hiện một vết đứt gãy, gần như bị cắt thành hai đoạn.
“Phế vật.”
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lẽo vô cùng, không có một chút nhiệt độ nào.
Ầm ầm!
Không gian nổi lên một cơn gió dữ, bầu không khí trong điện các trở nên vặn vẹo, một cỗ ánh sáng rực màu hồng nhạt bộc phát từ trên người nàng, sau đó lại biến mất chỉ trong chớp mắt.
…
…
“Quay lại đây!”
Đột nhiên nghe thấy lời này, tên kiếm khách ngồi dưới tàng cây trợn to mắt, cả người nhảy bật lên.
“Là ai đang nói chuyện?”
“Là ai?”
Kiếm khách vô cùng sợ hãi, đôi mắt chấn kinh quét khắp bốn phía trong sơn cốc.
Hắn ta chợt nhìn thấy một tà áo trắng giữa làn sương mù.
Trong chốc lát, hắn ta giật mình thon thót, sau lưng nổi hết da gà, da đầu căng ra, giống như sắp là bổ lấy xương sọ đến nơi.
Vị nam tử đang bước tới có dáng người thon dài, nhưng mái tóc dài có màu máu!
Cả đầu huyết sắt!
Cả người hắn ta bị bao phủ trong màn sương màu đen, bộ dạng tựa như ác quỷ địa ngục.
“Quay lại đây!”
Thanh âm lạnh lẽo như hầm mộ.
Tên kiếm khách run rẩy cả người, hắn ta không dám ngỗ nghịch, sợ bị con quỷ trước mắt nuốt chửng.
Hắn khẽ nhúc nhích bàn chân, rốt cục cũng đi tới gần con quỷ áo trắng
“Tiền bối, van cầu ngài đừng lạm sát kẻ vô tội!”
Hai chân kiếm khách run run rẩy rẩy, bị dọa đến mức khuỵu ngã ầm một tiếng rồi quỳ trên mặt đất.
Hắn ta cúi đầu, vụng trộm quan sát thực lực của đối phương.
Ha!
Trong chốc lát, tên kiếm khách bỗng nhiên đứng dậy.
“Luyện Khí?”
“Một tên Luyện Khí Cảnh là ngươi mà cũng dám làm càn ở trước mặt Cửu phẩm như ta!?”
“Thật sự là hoang đường ly kỳ!”
Sự sợ hãi ở đáy mắt kiếm khách lập tức biến mất, ngược lại là lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Hắn ta suy đoán, tên tiểu tử trước mắt nhất định đã bị tẩu hỏa nhập ma khi đột phá Luyện Khí Cảnh.
Khi không lại bị một con kiến hôi uy hiếp, thật sự là sỉ nhục a!
“Ngươi muốn chết ư?”
Ngữ khí nặng nề, áp lực vang vọng.
Tên kiếm khách khẽ giật mình, một kẻ Luyện Khí Cảnh sao lại có uy áp kinh khủng như thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT