Hư không run rẩy!

Kiếm khí nồng đậm lan tràn khắp nơi, kiếm khí vô song kia gần như là dấu hiệu cắt đứt trời đất.

Trong mấy vạn ánh mắt kinh hãi, một thanh cự kiếm nhanh chóng đáp xuống bục thành Lang Gia.

Phiến đá nổ tung, gạch ngói vụn bay tán loạn!

Bốn người già trẻ lẫn lộn đứng trên thân kiếm, trên người đang mặc trang phục có hoa văn tường vân được thêu bằng kim tuyến, phát ra khí thế nghiêm nghị ngút trời!

“Nhất Tuyến Thiên, Độn Thế Cốc.”

Lão giả đi đầu hạc phát đồng nhan (già nhưng vẫn tráng kiện), ngữ khí tuy bình thản nhưng lại như sấm sét cuồn cuộn quét sạch toàn bộ nơi này.

Ầm!

Lời này lập tức khơi dậy một trận sóng to gió lớn!

Sắc mặt các đệ tử môn phái tràn ngập cảm xúc không thể tưởng tượng nổi, sâu trong ánh mắt còn ẩn hiện vẻ khao khát.

Độn Thế Cốc chính là môn phái đệ nhất trong số các đại môn phái!

Loại tông môn siêu nhiên vốn dĩ luôn né xa thế tục này, tại sao lại hạ mình đến tham gia Đại Hội Võ Lâm?

Sắc mặt của người chủ trì là Bạch Tư Cung ẩn chứa sự sợ hãi và đờ đẫn.

Cổ họng ông ta đảo lộn hai lần, cung khí nói: “Xin hỏi chư vị, đến đây là vì chuyện gì?”

Lão giả tóc bạc vung tay lên, một tấm chân dung lơ lửng giữa không trung.

Sắc mặt lão ta cực kì lãnh khốc, căn bản không thèm nhìn Bạch Tư Cung: “Ai nhận ra kẻ này?”

Bên trên bức vẽ là một nam tử có ngũ quan phổ thông, nhưng ánh mắt vô cùng kiên nghị.

Tất cả đệ tử môn phái tập trung nhìn xem, sau đó nhao nhao lắc đầu.

Thân thể nam nhân xấu xí cứng ngắc như pho tượng, cố gắng điều chỉnh hô hấp, dáng vẻ giả vờ như không liên quan đến mình.

“Giống như có chút ấn tượng...”

Bạch Huyên Huyên tự lẩm bẩm, nhưng cuối cùng cũng không nhớ nổi.

Tuy Từ Bắc Vọng vẫn tỏ ra thản nhiên, nhưng thần sắc lại có chút nghiền ngẫm.

“Lão phu hi vọng ngươi chủ động đứng ra, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!”

Mọi người ai nấy đều có thể nhìn ra, sắc mặt của lão giả tóc bạc đột nhiên trở nên âm trầm, ngữ khí cũng có vẻ lạnh lẽo.

Ông ta vừa dứt lời, một bộ áo bào đỏ vốn đang chắp tay đột nhiên bước ra.

Hắn ta ngửa đầu nhìn trời cao, sau đó bình tĩnh nói: “Nơi này là Đại Hội Võ Lâm.”

Lão giả tóc trắng nhìn chằm chằm vào thiên kiêu của Thương gia tại Lư Sơn, ngữ khí không còn cao cao tại thượng như trước, chậm rãi nói: “Thương công tử, lão phu là Nghiêm Lương, trưởng lão nội môn của Độn Thế Cốc. Ta phụng mệnh tông môn đến đây truy nã tên giặc trộm bảo vật.”

Thương Dục lắc đầu, thong thả trả lời: “Ta phụ trách duy trì trật tự của Đại Hội Võ Lâm, hành động xông đến của Độn Thế Cốc cực kì thất lễ. Liệu các ngươi có thể cho ta chút thể diện được không?”

Đám người lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt Nghiêm Lương biến chuyển, quát to: “Không cho được!”

Ha!

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!

Đệ tử các môn phái đều chấn kinh, đường đường là bộ khoái đứng đầu Lục Phiến Môn, thiên kiêu đứng thứ năm trên bảng Thanh Vân, chủ động đứng ra hòa giải cũng không có tác dụng?

Viên Tuệ càng kinh hãi, hắn ta biết Thương sư huynh đến từ Thương gia tại Lư Sơn, vốn là gia tộc hạng nhất, có thể sánh vai với môn phiệt vọng tộc.

Thực lực của Thương gia và Độn Thế Cốc cân bằng với nhau, nhưng đối phương cũng không nguyện ý kết mối thiện duyên này ư?

Điều này có thể suy đoán, thiếu niên kiên nghị bên trong bức tranh chắc chắn đã cướp mất bảo vật quan trọng của Độn Thế Cốc!

Sắc mặt Thương Dục có chút khó coi, hắn hừ lạnh một tiếng để biểu đạt sự bất mãn mình.

“Cổ trùng đã xác định khí tức bảo vật ở ngay quận Lang Gia, lão phu đào ba thước cũng muốn rút gân lột da ngươi!”

“Xin làm phiền chư vị, từng người hãy đi qua nơi này!”

Nghiêm Lương phát ra thanh âm lạnh lùng.

Ầm!

Mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ, hai bên có khắc phù văn xen lẫn, tạo thành vòng xoáy chân khí mênh mông.

Tất cả mọi người nhìn nhau, lập tức nhìn ra suy nghĩ trong mắt đối phương.

Độn Thế Cốc nếu không đạt mục đích thề sẽ không bỏ qua, kẻ nào dám chống lại mệnh lệnh của bọn hắn, chính là đang trộm đồ cúng trên bàn Diêm Vương —— tự tìm đường chết.

Không ai muốn gây thù chuốc oán một cách vô duyên vô cớ.

Hai tay Diệp Thiên đang nắm chặt thành quyền, hắn lại phải nếm trải cảm giác không cam lòng một lần nữa!

“Chư vị, chớ trì hoãn.”

Nghiêm Lương cao giọng thúc giục, ba người bên cạnh ông ta đồng thời phóng thích khí tức.

Chân khí của bốn vị tông sư tụ lại lan ra khắp nơi, phong tỏa xung quanh quận thành!

Bạch Tư Cung chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, động tĩnh lần này hoàn toàn đã đánh nát thể diện của Lạc Tuyết Sơn Trang, có khi còn trở thành chuyện cười của giới giang hồ.

Nhưng cũng khôn có cách nào khác, vốn chỉ là con kiến nhỏ bé, há có thể rung chuyển cây đại thụ che trời?

Ông ta chỉnh sửa áo bào, đi xuyên qua cánh cửa sắt đầu tiên.

Ngay sau đó, nhóm đệ tử đầu tiên của Lạc Tuyết Sơn Trang lần lượt đi vào cửa sắt.

Bầu không khí dần trở nên huyên náo, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên.

“Cút khỏi quận Lang Gia!”

Nam tử áo tráng chậm rãi đi ra, ánh mắt hắn ta bắn ra ánh sáng âm lãnh.

Lúc này, thiên địa đột nhiên yên tĩnh trong thoáng chốc.

Tất cả thanh âm đều như bị lu mờ

Một chữ “Cút”, ẩn chứa sức mạnh cực kì khủng bố!

Sắc mặt Nghiêm Lương như bị khói mù bao phủ, ông ta nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ.

“Nếu để các ngươi muốn làm gì thì làm như thế, thì thể diện của Lục Phiến Môn sẽ đặt ở chỗ nào?”

“Đây là đại hội luận võ do triều đình Đại Càn chủ động giám định, chứ đâu phải là nơi cho các ngươi làm càn. Nếu như cứ nhân nhượng dung túng, về sau còn có ai chịu nghe chiếu lệnh từ triều đình?”

Từ Bắc Vọng từng bước đi tới, ngữ điệu càng thêm băng lãnh.

Con chuột Diệp Thiên, rốt cuộc hắn đã đi nhầm vào bí cảnh, giết người đoạt bảo vật, hoặc thật sự dùng thủ đoạn ăn cắp hèn hạ, Từ Bắc Vọng hắn thật sự không để ý chút nào.

Một khi bảo vật xuất hiện trên người chuột tìm báu vậy, thì đó chính là vật trong tay hắn.

Đồ vật của ta, các ngươi cũng dám đoạt?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play