Dừng lại thật lâu, bà bình tĩnh nói:

“Năng lượng vũ trụ đang suy kiệt, hầu hết tài nguyên đều sụt giảm nghiêm trọng. Nếu tình hình này tiếp tục kéo dài, vũ trụ có thể sẽ sụp đổ.”

“Chúng ta là những lão gia hoả trên đỉnh của Kim Tự Tháp, chiếm cứ gần như 90% tài nguyên.”

“Chúng ta chắc chắn không muốn chết, nhưng cũng không muốn vũ trụ cứ như vậy mà tiêu tán. Vậy nên, biện pháp duy nhất chính là tái tạo lại trật tự vũ trụ, cũng chính là cải tổ lại toàn bộ thế cục.”

“Thời đại Thủy Khư, cũng chính là thời điểm trước kỷ nguyên thứ ba, đã bắt đầu từ một đống phế tích, chúng ta tự nguyện chịu mắc kẹt trong dòng thời gian, ở lại quá khứ vì thế cục tương lai.”

“Hơn nữa, chúng ta còn có thể tránh khỏi tác động của kỷ nguyên trường hà, nhất cử lưỡng tiện.”

Từ Bắc Vọng chấn kinh, nhưng lại cảm thấy hết sức hợp tình hợp lý.

Cho dù là một vũ trụ hay một thế giới riêng lẻ khác, khi mọi thứ đạt đến điểm cực hạn thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự xáo trộn. Nếu bọn họ vẫn không chịu thay đổi, vậy thì sẽ gây nguy hiểm cho toàn bộ vũ trụ.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Cho nên, mẹ cố ý chia cắt vũ trụ thành hai nửa? Một bên là chư thiên vạn vực, một bên là giới Khởi Nguyên, hy vọng có thể hủy diệt sinh linh thông qua các cuộc tranh đoạt lẫn nhau nhằm duy trì sự cân bằng tài nguyên?”

“Thông minh.” Mẹ ruột sờ lên đầu hắn một cách cưng chiều, “Một khi đại chiến nổ ra, rất nhiều Đạo Quân cùng Chí Cao Bất Hủ sẽ bị hủy diệt, vũ trụ mới có thể tồn tại thật lâu.”

“Còn cả kỷ nguyên trường hà, mỗi lần thảm hoạ tai ương ập tới, rất nhiều sinh linh đều bị chôn vùi trong dòng sông thời giao, đây là ý muốn thiên đạo để cho vũ trụ dưỡng thương, không để tài nguyên suy kiệt.”

“Đương nhiên, những điều này chung quy vẫn không phải thủ đoạn tốt nhất, chỉ khi nào những lão quái vật của kỷ nguyên thứ ba được giải quyết, thì mới có thể xóa tan bớt mây mù. Bởi lẽ, chúng ta mới chính là sinh linh chiếm cứ nhiều tài nguyên nhất.”

Từ Bắc Vọng trầm mặc không nói, chuyện này dường như vẫn còn cách tâm trí của hắn rất xa.

Một bầu không khí tĩnh mịch, Hoa Bỉ Ngạn dập dờn trong biển máu, mẹ ruột thản nhiên nói: “Nếu ngươi có thể đối mặt với Chí Cao Thần, nhân vật đệ nhất trong Phong Thần Bảng, vậy thì đây chính là số mệnh, và cũng là cơ hội leo lên đỉnh cao của ngươi.”

“Chí Cao Thần là người mạnh nhất vũ trụ, vi nương khó mà đuổi kịp bóng lưng của hắn.”

“Mạnh đến độ nào?” Từ Bắc Vọng vô thức hỏi.

Mẹ ruột đối mặt với hắn, bà biết thiên phú của mình kém xa con trai, nếu khôngcố ý tước đoạt khí vận của hắn từ trước, thì bà có lẽ đã bị chôn vùi vĩnh viễn.

“Chí Cao Thần sinh sống tại một thôn làng, khi mặt trời treo thật cao, thôn dân đầu đội mũ rơm, phía sau núi có một con Phượng Hoàng, mỗi khi đến thời gian thanh minh, thôn dân đều đi tế bái phần mộ, thuận đường mang theo một con gà vịt nga thỏ các loại.”

“Nghe nói ở đó, mọi người đều bình đẳng, thôn dân vô tai vô bệnh, có thể sống cực kỳ lâu…”

Sau khi nghe xong, Từ Bắc Vọng hoàn toàn rơi vào yên lặng.

Mặt trời —— Nhật Bất Lạc.

Mũ rơm —— Vô Miện Chi Vương.

Phượng Hoàng —— Thất Quan Vương.

Phần mộ —— Hồn Bất Quy.

Gà vịt nga thỏ —— Bắc Cực Thú Liệp.

Người người bình đẳng —— Vĩnh Hằng Quốc Độ.

Có thể sống thật lâu —— Trường Sinh Bất Hủ.

......

......

Câu chuyện ngụ ngôn này tương ứng với các Thần tộc Hoàng Kim trong chư thiên vạn vực.

Tựa hồ đã nhận ra những suy nghĩ trong lòng hắn, mẹ ruột vuốt cằm nói:

“Không sai, Thủy tổ của các Thần tộc Hoàng Kim đều là tín đồ của Chí Cao Thần, bọn hắn tuân theo mệnh lệnh Thủy tổ trong huyết mạch, cũng chính là chỉ lệnh của Chí Cao Thần.”

“Trước đây không lâu, ta nghe nói Phượng Hoàng lặng lẽ rời khỏi thôn làng của Chí Cao Thần, hắn ta không thể bắt được nó, cho nên đã liệt nó vào tội phản bội.”

Từ Bắc Vọng chợt bừng tỉnh.

Đây mới chính là nguyên nhân vì sao Thất Quan Vương bị tàn sát!

Khó trách, ngay cả Nhật Bất Lạc cũng không biết rõ tại sao mình lại muốn huỷ diệt Thất Quan Vương, đột nhiên liên hợp các Thần tộc khác để khởi xướng một trận mưa gió máu tanh.

Sau khi đồ sát xong xuôi, bọn họ rõ ràng đã chiếm lợi ích cho mình, nhưng vẫn cứ làm ra bộ dạng ghét bỏ Thất Quan Vương, hóa ra là do bản nguyên huyết mạch quấy phá.

Chẳng trách, ngoại trừ lão đại và nhạc mẫu, hắn cảm thấy khó có thể gần gũi với những tộc nhân còn lại trong Thất Quan Vương, cứ như thể sự bài xích tự nhiên.

Hóa ra cũng là bởi vì huyết mạch Nhật Bất Lạc mà hắn đã từng cấy vào người để đi làm nội ứng.

“Hơn nữa, Chí Cao Thần vẫn là sinh linh do thiên đạo lựa chọn.” Mẹ ruột vừa hung ác đâm chọt.

Từ Bắc Vọng kịch liệt kháng cự: “Đừng nói số mệnh, mẹ muốn mất con sao? Mục đích của Chí Cao Thần là gì?”

Nghe được hai chữ “Mất con”, mẹ ruột gõ đầu hắn một cái thật kêu, sau đó thản nhiên nói: “Thiên đạo vốn chỉ là thể ý thức, ước chừng sẽ sớm tiêu vong. Chí Cao Thần muốn thay thế vị trí của thiên đạo, hoàn toàn trở thành kẻ thống trị vũ trụ.”

“Đến lúc đó, vi nương cùng những phong thần của thời đại Thủy Khư, chắc chắn tránh không khỏi lưỡi đao của hắn.”

Nghe thấy suy đoán của mẹ ruột, Từ Bắc Vọng lập tức không rét mà run, hỏi ngược lại: “Vậy mẹ muốn ta làm cái gì?”

“Đương nhiên là trở thành kẻ thống trị vũ trụ, đưa vi nương đi giết hết lão quái vật trong Phong Thần Bảng.”

Ánh mắt của mẹ ruột vẫn thanh tịnh như cũ, bà thẳng thắn nói ra ý định của mình.

Từ Bắc Vọng không nói nên lời.

Kỳ thật không ai sai cả, chưa nói tới tội ác tày trời của Chí Cao Thần.

Hoàn toàn là vì lợi ích mà càn phá!

Xuyên suốt vạn cổ tuế nguyệt, sự tồn tại vĩnh cửu duy nhất chính là lợi ích, ai lại không muốn trở thành kẻ thống trị, trở thành độc ngũ chí tôn của vũ trụ?

Hiện tại, Chí Cao Thần đang dẫn trước rất xa, nếu như các lão quái vật từ trước kỷ nguyên thứ ba có thể đồng tâm hiệp lực trợ giúp đỡ hắn, vậy nhất định sẽ giải trừ khốn cảnh của vũ trụ.

Thế nhưng, mỗi người đều có mưu tính của riêng mình.

“Người do thiên đạo lựa chọn, là ý gì?” Từ Bắc Vọng tùy ý hỏi dò.

Mẹ ruột cau đôi mày lại, ngữ khí lộ ra mấy phần không xác định:

“Ngay cả khi yếu ớt, cơ thể vẫn có một khả năng bá đạo vô song, vượt qua quy tắc, phá vỡ trật tự, lật đổ lẽ thường…”

Càng nghe miêu tả, trái tim của Từ Bắc Vọng càng đập nhanh một cách khó hiểu.

Tại sao, hắn cảm giác điều này hơi giống với hệ thống cướp đoạt cơ duyên?

Hệ thống của hắn mới là thứ nghịch thiên nhất, cho dù là cơ duyên của Đạo quân, hắn cũng có thể chặn đường, chiếm làm của riêng.

Chẳng lẽ một kẻ không may như lão tử, thực sự là sinh linh duy nhất được thiên đạo chiếu cố sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play