“Tình tiết không tệ, nhưng bản cung chán ghét tính cách của nữ chính.”
Vừa mới xem phần mở đầu, nàng đã cảm thấy khó chịu.
Từ Bắc Vọng nhào nặn ngón chân phấn nộn, không dám nói về cái chủ đề này.
“Tại sao không nói chuyện?” Đệ Ngũ Cẩm Sương rút chân ngọc về, bễ nghễ nhìn hắn một cái.
Từ Bắc Vọng kiên trì nói: “Nữ chính được thiết kế theo tính cách của nương nương.”
Trong nháy mắt, ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương lấp lóe sát ý, nàng lập tức xé quyển thư tịch thành bột mịn, lạnh lùng nói: “Viết thêm một bản nữa!”
“Ngươi dám ám chỉ bản cung? Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ bản cung?”
Từ Bắc Vọng thật sự vô tội, lão đại luôn có thói chụp mũ khác với lẽ thường như vậy đấy, hắn chỉ có thể nhỏ giọng giải thích: “Nương nương mới là người cảm thấy chán ghét nữ chính…”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lặng im, đôi mắt lạnh lùng không có nhiệt độ, nàng vén màn cửa lên rồi ngắm nhìn phong cảnh ao bờ, lạnh lùng nói: “Ngay cả bản cung đều chán ghét “nàng”, ngươi khẳng định cũng chán ghét?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhướng đuôi mắc, bình thản mê hoặc một tiếng: “Bản cung mặc đai đeo váy, đu trên một chiếc xích đu.”
Từ Bắc Vọng lập tức hưng phấn, thốt ra: “Lâu lâu cũng sẽ chán ghét.”
Nói xong, hắn cũng cực kỳ hối tiếc.
Thần sắc của Đệ Ngũ Cẩm Sương sắc lạnh đến đáng sợ, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm hắn: “Cũng đúng, những câu nói tuyệt tình khi cãi nhau với bản cung, hiển nhiên là lời thật lòng của ngươi.”
“...”
Từ Bắc Vọng thật sự muốn tát cho mình một cái bạt tai, giọng nói có chút mơ hồ không rõ: “Tất cả mọi chuyện đều trôi qua rồi, nương nương còn lôi lại làm gì.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương khôi phục sắc mặt lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Không sao, bản cung cũng chán ghét tính tình của mình, ngươi cảm thấy mệt mỏi cũng rất bình thường.”
Từ Bắc Vọng im lặng một lát, sau đó cầm lấy đôi bàn chân ngọc tuyệt phẩm dưới bàn trà, nghiêm túc nói: “Chán ghét cũng chỉ là cảm xúc trong nháy mắt, không ảnh hưởng tới việc ti chức yêu nương nương.”
Thật lòng mà nói, lão đại có rất nhiều khuyết điểm, dục vọng khống chế quá mạnh mẽ, thậm chí còn mắng cả mẹ ruột mỗi khi ghen tuông, lại còn thường xuyên ra lệnh với thái độ cao cao tại thượng, suốt ngày bày ra dáng vẻ lạnh lùng vô tình…
Nhưng khi so với những ưu điểm của nàng, nhiều khuyết điểm như vậy cũng không đáng để nhắc tới.
Hắn cứ thích kiểu nữ vương kiêu ngạo này, thích nàng thẹn thùng cũng bày ra dáng vẻ hờ hững, thích nàng luôn thích cất giấu sự dịu dàng ở trong lòng.
Sương giá trong mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương dần tan biến, bởi vì do m Dương Đạo Thể, nàng dường như hiểu rõ chó săn đang nghĩ gì.
“Buồn nôn chết rồi, viết một bản tiểu thuyết tình cảm cho ta!”
Nàng đạp tên tiện nhân này một cước.
Từ Bắc Vọng lấy lại tinh thần, trưng cầu một chút: “Tính cách gì?”
“Biến thái!” Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nói.
Từ Bắc Vọng gật đầu, rồi mới nhớ tới: “Đu xích đu?”
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT