Một người là nam nhân trung niên mặc áo xanh, đầu quấn khăn, chân đi giày ống tre; còn lại là một thân ảnh khô quắt mơ hồ, bị bao phủ bởi một khí tức kỳ lạ.

Đều là cường giả Đạo Quân!!

“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?’’

Một giọng nói dịu dàng tùy ý vang lên, nam tử áo trắng bình tĩnh đi đến.

Nam nhân áo xanh mỉm cười, bộ dạng lễ phép nhưng lại không mất đi phong thái cẩn thận: “Hai vị thiên kiêu truyền kỳ, không biết lão hủ có vinh hạnh gia nhập vào Phượng Khuyết hay không?’’

Vô Cực Nhất im lặng không nói, coi như đồng ý.

Động Huyền Tôn là một tán tu nổi tiếng khắp chư thiên, sự có mặt của nhân vật danh tiếng như thế này đủ để chứng mình địa vị siêu nhiên của Phượng Khuyết trong vũ trụ. Thế lực của bọn họ có thể nhanh chóng bước vào hàng ngũ đạo thống hạng nhất, thậm chí là đỉnh cấp.

Còn về việc Đạo Quân khó có thể khống chế thì sao?

Buồn cười, ai dám nhảy nhót trước mặt Vô Cực Nhất hắn chứ? Đừng nói là Đạo Quân, cho dù là những người đứng đầu trong vũ trụ, hắn cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều.

“Lão phu thật lòng muốn gia nhập Phượng Khuyết, nghe theo sự sai phái của hai vị.’’

Biểu cảm của Động Huyền Tôn vô cùng trịnh trọng, dáng vẻ cực kỳ khiêm tốn.

Hắn ta đã đặt cược tương lai của mình cho hai vị thiên kiêu cái thế này, mong muốn có được công lao tòng long (hỗ trợ loài rồng), nhìn trộm cảnh giới vô thượng.

Đôi mắt Từ Bắc Vọng không hề có chút gợn sóng, bình tĩnh tự nhiên nói: “Cho phép!’’

Phượng Khuyết có những vị Đạo Quân như thế này đến tọa trấn, sao hắn lại không cho vào được chứ?

Hắn cũng không hề quan tâm đến mối uy hiếp do sự chênh lệch tu vi, suy cho cùng, ưu thế duy nhất của hắn chính là sự chống lưng của Nhật Bất Lạc.

Những Đạo Quân vĩnh hằng bất diệt, tuổi thọ vô tận, nhưng trong mắt Thần tộc Hoàng Kim, bọn họ cũng chẳng khác gì đàn kiến hôi.

“Thái Sơ công tử, ngươi có thể bảo vệ ta hay không?’’

Tiếng nói khàn khàn âm u truyền ra từ miệng của thân ảnh mơ hồ đáng sợ, hắn ta chỉ dám phản chiếu hư ảnh, chân thân thì đang trốn tránh tại một nơi không thể nói của vũ trụ.

“Tà Luân?’’

Vô Cực Nhất không hề biến sắc, người này giao cho kẻ điên quyết định vậy.

Đây chính là phạm nhân truy nã cấp một của Thiên đình, hắn ta đã từng xúc phạm nghiêm trọng đến Nhật Bất Lạc.

“Bảo vệ.’’ Từ Bắc Vọng không chút do dự, thản nhiên nói: “Một ngày còn ở trong Phượng Khuyết, ta bảo đảm ngươi bình yên vô sự.’’

Tà Luân một mực im lặng, vẫn có chút không chắc chắn, hắn chợt mong đợi hỏi: “Thái Sơ công tử có dám lấy đạo tâm ra thề không?’’

Vừa dứt lời, biểu cảm của nam tử áo trắng tuấn tú lập tức trở nên lạnh lẽo, đôi mắt ngọc rực rỡ xuất hiện một tia rét lạnh: “Muốn ta thề?’’

“Kẻ giấu đầu lộ đuôi như người cũng xứng?’’

Chỉ trong giây lát, khí tức xung quanh Động Huyền Tôn đột nhiên trở nên nghiêm chị, từng đợt quy tắc hỗn độn lao về phía Tà Luân.

Đã là người trong Phượng Khuyết rồi, hắn nhất định phải bảo vệ quyền uy bất khả xâm phạm của áo bào trắng cấm kỵ!

“Ta bằng lòng gia nhập Phượng Khuyết, cầu xin hai vị thu lưu cho.’’

Tà Luân vội vàng nói.

Tư vị bị đuổi giết quá khó chấp nhận nổi, hóa thân cũng bị chôn vùi mấy lần, bây giờ cơ hội tẩy trắng ngàn năm có một đã xuất hiện, làm sao hắn có thể bỏ qua được chứ

Từ Bắc Vọng hờ hững liếc nhìn hắn: “Mặc kệ trước kia ngươi thế nào, sau này chỉ cần làm việc theo quy định, ta sẽ kêu chủ nhân Thiên Đình hủy bỏ lệnh truy nã.’’

Tà Luân được uống một viên thuốc an thần, bèn cung kính nói: “Cảm ơn Thái Sơ công tử.’’

Nếu đổi thành người khác, hắn nhất định vẫn sẽ nửa tin nửa ngờ, nhưng đây chính là sự tồn tại truyền kỳ tuyệt thế nhất từng xuất hiện từ thời đại Thần Thoại đến nay, chỉ năm chữ “áo bào trắng cấm kỵ” này thôi đã sở hữu được sức nặng khó có thể nói thành lời rồi!

“Các ngươi tạm thời sẽ làm hộ pháp, bây giờ lui xuống đi.’’ Từ Bắc Vọng phất tay áo.

Hai Đạo Quân gật đầu, hóa thành làn khói vắt ngang qua hàng vạn dặm.

Khí tức hoàn toàn biến mất, Vô Cực Nhất triệu hồi quầng sáng màu tím đậm, ngăn cách tất cả mọi thứ.

“Liệu hai người đó là nằm vùng của Thần tộc hoàng kim hay không?’’ Vô Cực Nhất nghiêm túc nói.

Hai chữ “nằm vùng’’ làm đáy lòng Từ Bắc Vọng xuất hiện một chút gợn sóng, hắn cười khẽ phủ định: “Sẽ không, như vậy rất rõ ràng, nhưng Thần tộc hoàng kim nhất định sẽ sắp xếp không ít người đi vào, chúng ta phải để ý một ít đệ tử.’’

Hơi dừng lại một chút, hắn tùy ý nói: “Ta nhìn thấy một ít hạt giống tốt, bây giờ sẽ dẫn bọn hắn đến di tích vũ trụ để rèn luyện, nếu không mài dũa thì sao thành tài được?’’

Gương mặt của Vô Cực Nhất đầy nghi ngờ, sau đó lại trở nên khó coi hẳn.

Cái Thái Sơ Bắc Vọng chó chết này, dùng việc công cho chuyện tư thôi mà cũng có thể nói đàng hoàng như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play