“Ngươi biết không, trong toàn bộ Lục Phiến Môn, ta thích ngươi nhất đó.”
Giọng nói bình thản của Từ Bắc Vọng cất lên bên tai.
Nghe thấy vậy, Viên Tuệ nhướng cặp mày rậm lên, trong lòng có chút thụ sủng nhược kinh ( được yêu mến mà đâm ra sợ hãi).
Tuy Từ công tử chỉ xếp thứ mười lăm trên bảng Thanh Vân, nhưng ai nấy đều hiểu rõ, thực lực của hắn không ngừng tiến bộ, biểu hiện ra ngoài có lẽ chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Cho nên, có được lời tán thưởng của hắn cũng đủ để khoe khoang rồi!
Từ Bắc Vọng bước chậm về phía hắn, rồi đột nhiên thay đổi chủ đề nói chuyện: “Am miếu Thủy rất sâu, ta khuyên ngươi đừng đi.”
Gì chứ?
Viên Tuệ hơi ngẩn ngơ một chút, rồi lại đáp vô cùng tự tin:
“Yên tâm, tà ni đó cũng chỉ là Thất phẩm hạ giai, bần tăng có thể trấn áp nàng ta dễ dàng.”
Từ Bắc Vọng nhíu mày, nhìn theo hắn: “Ngươi muốn giết phụ nữ?”
Viên Tuệ ừ một tiếng, yếu ớt nói: “Giai nhân điểm trang cũng là bộ xương khô, khuynh quốc khuynh thành biến thành xương trắng.”
Từ Bắc Vọng lạnh lùng, gằn giọng nói: “Cửa phật coi trọng đức tính từ bi, vậy từ bi của ngươi đâu? Sao ngươi lại giết người?”
“...” Viên Tuệ vô cùng rối.
Bần tăng là bộ khoái Lục Phiến Môn, sát sinh còn ít hay sao?
Hắn nghiêm mặt: “Từ công tử, tiêu diệt ni cô tà đạo đó là độ hóa cho nàng, độ hóa là có thể tích lũy công đức.”
Từ Bắc Vọng quát lên đầy phẫn nộ: “Hoang đường!”
Nói đùa à, nếu ngươi mà vào đó, thì cái mệnh mốc của ta sao có thể cướp cơ duyên của ngươi được?
Kéo cũng phải kéo cho chắc tay vào.
“Đây là phật hiệu, Từ công tử không hiểu cũng là lẽ thường thôi.”
Viên Tuệ không để ý, quay người định đi về phía am miếu.
“Ai định nghĩa được thiện ác, sự vật nào trên đời vốn dĩ cũng không có thiện ác, có thiện có ác sở dĩ là do ngươi áp đặt lên nó mà thôi.”
Giọng nói bình tĩnh ấy lại vang lên.
Viên Tuệ đứng lại.
“Ta hỏi ngươi, chất thải của con người là thiện hay là ác?”
Viên Tuệ không chút do dự, trả lời chắc nịch: “Ác.”
Từ Bắc Vọng cười khẩy, nhả từng chữ: “Nếu nó là phân bón ở ruộng thì sao?”
Đoàng!
Viên Tuệ như bị sét đánh, cứng đờ người.
“Giờ đây ngươi còn dám nói phân là ác hay sao? Cũng như ni cô, ngươi tùy tiện định nghĩa nàng ta là thiện hay ác, như vậy có ổn không?”
Đôi mắt Từ Bắc Vọng như thể nhìn thấu đạo lý thế sự xoay vần, thế gian hờ hững.
Đoàng!
Đùng đùng đoàng!
Trong đầu Viên Tuệ dấy lên từng đợt sóng kinh sợ, như thể đã hiểu được điều gì mà người thường ít ai hiểu thấu.
Từ Bắc Vọng ghé sát vào hắn, hạ giọng nói: “Ta thấy căn cốt của ngươi đáng ngạc nhiên, mới không đành lòng để ngươi bị nghiệp chướng bủa vây.”
“Nhân quả của nhà Phật, ngươi vẫn chưa hiểu rõ.”
“Ta thay ngươi đi một chuyến vậy.”
Nam tử áo trắng khoanh tay rời đi, bóng dáng phiêu lãng của hắn xa dần.
Viên Tuệ như con rối, miệng lẩm bẩm mãi hai chữ thiện ác, như thể làm vậy thì hắn có thể phá vỡ được những xiềng xích trong lòng.
...
Lối nhỏ quanh co dẫn tới nơi xa, hoa cỏ rậm rạp che phủ cả tăng phòng.
Bên ngoài am miếu yên lặng như tờ, xung quanh tràn ngập hương thomthoa cỏ.
Trong phật đường, một ni cô đứng trước cửa sổ, nhìn chòng chọc nam tử áo trắng đang bước tới gần.
Trong giây lát, toàn thân nàng trở nên mềm oặt, thần hồn phiêu đãng, suy nghĩ xa xôi.
Cả đời này, nàng chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp đến như thế, khí chất siêu việt đó khiến nàng như muốn ngất ngay tại chỗ.
Tuy hắn chỉ là một Bát phẩm, nhưng khí huyết kia lại quá đỗi dồi dào!!
“Cốc-”
Tiếng gõ cửa vang lên, ni cô sửa sang lại một chút, hít sâu một hơi để bình tĩnh trở lại.
Từ Bắc Vọng thi lễ một cách dửng dưng, khẽ nói: “Hôm nay ta đi ngang qua am miếu, lại thấy trời đã tối, xin được tá túc lại một đêm.”
Ni cô xinh đẹp nõn nà, khóe mắt mang ý xuân, bộ đồ đen rộng chẳng che nổi tấm thân phong tình.
Nàng ta liếc mắt nhìn quanh, hai má dần ửng đỏ, hơi sẵng giọng: “Thí chủ thô lỗ quá, nơi đây chỉ có một thân thiếu nữ là bần ni, sao có thể cho ngươi vào trong.”
Từ Bắc Vọng nhăn mày, ngập ngừng: “Nếu như không tiện như vậy thì thôi.”
“Đừng!”
Ni cô vội kéo lại, thịt ngon dâng tận miệng sao có thể để vuột mất, nàng ta nói bằng giọng yểu điệu: “Bần ni tu “Hoan Hỉ Thiền”. Nếu thí chủ không sợ, bần ni vô cùng hoan nghênh.”
“Hoan Hỉ Thiền?”
Từ Bắc Vọng ngạc nhiên đáp lại.
Sau đó.
Một cơn mưa hoa hồng đỏ thắm rơi xuống trước mắt hắn, mê hương hấp dẫn quẩn quanh ở chóp mũi.
Đôi mắt hắn ngay lập tức đỏ quạch, vô thức vươn tay xoa cổ ni cô.
“Đến đây~ Vui vẻ đi~ Dù sao cũng còn nhiều thời gian mà~”
Giọng nữ mê hoặc đánh thẳng vào sâu trong linh hồn.
“Ta đến đây.”
Từ Bắc Vọng vuốt chiếc cằm trắng nõn, sau đó bóp lấy chặt cứng.
Biểu cảm e thẹn của ni cô chợt thay đổi, quanh người xuất hiện ánh sáng vàng nhà phật.
Nhưng những ngón tay thon dài này cứ như thể kìm sắt, nàng ta không thể nào giãy ra được.
“Chặt quá…”
Chân khí của ni cô ngưng lại, hô hấp trở nên khó khăn, cảm giác nghẹt thở dần dần xâm chiếm.
Đôi mắt Từ Bắc Vọng không mảy may có một gợn sóng.
Rắc rắc –
Cổ của ni cô, đã bị bẻ gãy một cách mạnh mẽ.
Tròng mắt của ni cô lòi ra, trong mắt chảy ra máu tươi, chiếc cổ mảnh mai bị vặn gãy làm đôi.
Sắc mặt Từ Bắc Vọng không có chút biểu cảm, hắn dùng một tay đập vào trán nàng ta, thu tinh huyết vào nhẫn trữ vật.
Sau khi làm tất cả những điều này, hắn mới lau sạch son phấn dính ở lòng bàn tay vào trên áo cà sa đen của ni cô.
Nếu đánh giá một cách khách quan, thì Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công mạnh một cách kỳ lạ, Từ Bắc Vọng căn bản không cần vận dụng chân khí vẫn có thể bóp chết một Thất phẩm hạ giai đang sống sờ sờ.
“Làm thế nào để tìm kiếm cơ duyên?”
Từ Bắc Vọng khẽ cau mày.
Vấn đề khó giải quyết xuất hiện rồi, diện tích am miếu lớn như vậy, lại không có ánh sáng của tháp vận khí chỉ dẫn, thật sự rất khó phán đoán vị trí cụ thể của cơ duyên.
Hắn đi qua đi lại, sau khi suy nghĩ một hồi, ánh mắt hắn sáng lên.
Viên Tuệ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nếu như sau khi hắn tru sát tà ni thì sẽ làm như thế nào?
Từ Bắc Vọng thử đóng vai Viên Tuệ và mô phỏng lại hiện trường!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT