Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 597: Tiện nhân, ngươi thiếu nợ bản cung (2)


1 tháng

trướctiếp

Từ Bắc Vọng gần như đờ đẫn, hắn vụng về thu hồi Vô Tự Thiên Thư, sau đó nhìn lão đại bằng ánh mắt kinh ngạc, hai người đều trầm mặc khôn cùng.

Vận mệnh chính là kỳ diệu như thế…

“Chẳng trách, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, bản cung đã cảm thấy tên tiện nhân này thật đặc biệt rồi.’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương khôi phục lại vẻ lạnh nhạt trước sau như một.

Ngay từ nhỏ, nàng cũng chỉ thích mặc y phục màu tím, chẳng lẽ là do tiềm thức vẫn còn nhớ kỹ quần áo của cậu bé đó?

Nàng bẩm sinh đã lạnh như băng, còn cô bé trong khung cảnh đó lại thích cười.

“Ngươi nợ bản cung, lấy cái gì trả đây?’’

Đệ Ngũ Cảm Sương nâng chân ngọc, dẫm lên mặt của chó săn, lạnh lùng liếc nhìn hắn.

“Cứ từ từ…’’

Từ Bắc Vọng cầm lấy ngón chân trong suốt, sau đó lâm vào trầm tư.

“Phế vật, dáng vẻ của nữ nhân áo trắng kia rất giống với ngươi đó.’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn.

“Có lẽ là mẹ ruột của ti chức?’’ Từ Bắc Vọng đoán.

“Bản cung không thích nàng.’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương nằm vào trong ghế treo, hai chân gác lên nhau, giọng điệu lạnh lẽo hơn vài phần.

Vậy mà cũng âm dức… Đầu óc Từ Bắc Vọng vẫn còn lộn xộn, căn bản chưa ổn định dòng suy nghĩ.

“Ngu xuẩn…’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nhướng mày, thản nhiên nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, sớm muộn gì thì chúng ta cũng phải đi đến vũ trụ không xác định thôi.’’

“Huống chi, hình ảnh ban nãy cũng không biết là thật hay giả, cả cuộc đời dài dằng dặc này, ngươi chắc chắn sẽ bị bản cung bắt nạt.’’

“...’’ Từ Bắc Vọng vứt bỏ mấy suy nghĩ dư thừa đi.

Đúng vậy, chẳng phải nguyện vọng của mình là đi theo lão đại đến năm tháng vĩnh hằng sao, mấy thứ khác đều là thứ yếu cả.

Nhưng hắn vẫn luôn có một nghi hoặc.

Lão đại chính là nữ nhân vật phản diện mà…

Chẳng lẽ, mẹ ruột của hắn từng đến thế giới bị vứt bỏ trong vũ trụ này, sau đó suy diễn ra tương lai, rồi viết chuyện đã từng xảy ra ở Cửu Châu thành một quyển sách?

Nữ văn thanh?

Chuyện này cũng quá bất hợp lý rồi??

Bà ấy phải nắm giữ loại đạo pháp thông thiên đến cỡ nào?

Kỳ lạ, thật sự là kỳ lạ…

“Cút lại đây!’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh mặt, nhìn chăm chăm vào chó săn đang đứng ngồi không yên.

Từ Bắc Vọng thong thả đi đến gần nàng, một cặp chân trắng nõn gác lên bả vai hắn, nữ vương đại nhân nói từng chữ một: “Bản cung không cần gì hết, chỉ cần có tên hèn hạ như ngươi là được rồi.’’

Giọng điệu của nàng tuy lạnh nhạt, nhưng lại có vẻ rất đắc ý.

…..

….

“Nhàm chán quá à.’’

Thiếu nữ mặc váy đỏ nhún nhảy một hồi, hai bím tóc đuôi ngựa đung đưa qua lại, sau đó lần lượt bày ra vô số động tác mà nàng tự cho là rất hấp dẫn.

Dáng người thon gọn xinh xắn, eo thon chân nhỏ mông nhỏ, tựa như chồi non mới nhú trên cành dương liễu.

Từ Bắc Vọng coi như không thấy, hắn ngưng tụ vô số ánh sao tinh thuần bên ngoài cơ thể, bắn ra lực lượng tinh đấu cuồn cuộn không ngừng.

“Tiểu phôi đản, ngươi dạy meo meo khiêu vũ đi.’’

Ý định vừa xuất hiện xuất hiện, đôi chân xinh xắn đã lộ ra khỏi làn váy, ngón chân mượt mà chỉnh tề xếp hàng.

“Đừng làm phiền ta.’’

Từ Bắc Vọng có chút thờ ơ, lạnh giọng mặt con mèo ngu ngốc.

“Đến nước tiểu của đại phôi đản mà ngươi cũng chịu uống, thế mà lại không chịu hôn meo meo!’’

Đôi môi non mềm của thiếu nữ chu về phía trước, nàng tủi thân không chịu được.

“Đó là nước hoa, không phải nước tiểu, ngươi còn muốn ta lặp lại mấy lần nữa đây?’’

Nói xong, Từ Bắc Vọng cũng có chút buồn bã, hắm chỉ mới uống được có một lần, lão đại đã không chịu dùng tư thế đó nữa rồi.

“Vậy ngươi cũng i i a a với meo meo có được không.’’

Khuôn mặt của thiếu nữ váy đỏ trở nên đỏ ửng, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Bẹp, chính là hôn một cái.

A a…. Chính là miệng với miệng đánh nhau, uống nước miếng ấy!

“Tiểu phôi đản, meo meo cũng muốn.’’

Thiếu nữ lập tức thi triển kỹ nghệ trà xanh, dáng người xinh xắn lanh lợi vừa nhìn đã biết rất mềm mại, giống như một miếng bánh ô mai vừa mới ra lò, tỏa ra mùi sữa tinh tế không thể hiểu nổi, khiến người ta không nhịn được ăn hết trong một hơi.

“Không có hứng thú…’’

Từ Bắc Vọng đẩy nàng ra chỗ khác.

“Oa!’’

Thiếu nữ lại biến trở về thành con mèo béo ị, nó không giấu được ánh mắt phẫn nộ, oán giận nói: “Biến thái, ngươi luôn khát vọng bị nàng ra ngược đãi, không cứu nổi nữa rồi.’’

Từ Bắc Vọng âm thầm giật mình, ngay cả con mèo ngốc cũng cảm thấy được sở thích mê luyến của mình, xem ra vẫn nên kiềm nén một chút.

Mèo béo bịch bịch bịch chạy đến, đột nhiên nghiêm túc nói: “Meo meo cũng muốn đi đến Tinh Không Bỉ Ngạn, các ngươi không thể bỏ meo meo lại được.’’

“Nghe nói, hành trình đi đến Tinh Không Bỉ Ngạn phải mất năm trăm năm, meo meo không muốn lẻ loi chờ đợi ở đây đâu.’’

Giọng điệu mang theo sự cầu xin, đôi mắt to màu hổ bạc như sắp khóc đến nơi, từng hạt đậu pha lê tí tách rơi xuống.

“Được.’’ Từ Bắc Vọng tức giận nói.

“Hì hì…’’

Vẻ u sầu trên khuôn mặt mèo béo đã biến mất, khóe miệng cong cớn nhạt nhòa.

“Nói rồi đó nha, dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải mở một đường máu cho meo meo đó.’’

“Cút.’’

Từ Bắc Vọng xách nó lên rồi vứt đi.

Hai vé của mình và lão đại nhất định phải lấy, còn phải mang cho mèo ngốc nữa, tám chiếm ba, đến lúc đó không tránh được chém giết một phen.

Con mèo ngu ngốc này cũng có thiên phú khí vận, nhưng nó thật sự rất lười biếng, lười đến độ khiến kẻ khác giận sôi!

Không hy vọng xa vời nó sẽ xông pha bí cảnh, nhưng chăm chỉ tu luyện cũng được chứ? Ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng không làm được, cả ngày ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ.

Nếu để nó viết truyện, có khi một năm đăng ba chương, độc giả còn phải khen một câu quái vật xúc tu chăm chỉ ấy chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp