“Ngươi thích ăn cái gì?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương tiến lại gần, nàng tìm kiếm đề tài nói chuyện, đôi mắt xanh biếc loé lên một tia đau đớn khó nhận ra.

Ta cho rằng ngươi sẽ không bao giờ rời đi, nhưng đến khi ngươi thật sự rời đi, ta mới biết được bản thân yếu đuối và bất lực đến nhường nào.

Ta mang theo chấp niệm phải bảo hộ ngươi mà tồn tại, nhưng ta thậm chí còn không biết ngươi thích ăn gì.

Từ Bắc Vọng liếc mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cao quý tao nhã, cũng như nét u buồn trong khí chất lạnh lùng của nữ tử ở bên cạnh.

Hắn trầm mặc một lát, sau đó nói bằng ngữ điệu buồn bã mất mát: “Bản thân ta không có tình dục, cho dù rất muốn tới gần ngươi, nhưng thân thể lẫn linh hồn đều phát sinh phản ứng kháng cự.”

“Ta thích ăn cái gì không quan trọng, ngươi đưa Minh vật kia cho ta là được.”

Bức hoạ từ từ biến mất, bọn họ lặng lẽ đáp xuống một ngôi sao trắng như tuyết, sau đó tiến vào một tòa cung điện nguy nga cổ điển với phong cách bài trí rất quen thuộc.

Cung Thái Sơ, ao Cửu Châu.

Hoa lá cỏ cây, chim muông ao cá vẫn như xưa, ngay cả chiếc ghế treo màu tím cũng được đặt đúng vị trí cũ.

Từ Bắc Vọng khẽ cau mày, nhưng nội tâm vẫn không có chút gợn sóng, hắn bỏ qua nơi này, nhẹ nhàng nói: “Minh vật.”

Giọng nói lãnh đạm của hắn đã âm thầm len lỏi trong trái tim của Đệ Ngũ Cẩm Sương, ủi an những cảm xúc vụn vỡ của nàng.

“Ngươi tự tay làm một bữa cơm rồi ăn cùng chúng ta, ta sẽ đưa thêm một kiện Minh vật nữa.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn tỏ ra bình tĩnh thong dong, hàng lông mi thật dài che lấp cảm xúc mất mát trong đáy mắt.

Nàng lấy ra một kiện Minh vật đang tuôn ra làn sương mù xám xịt, ẩn chứa lực lượng huỷ diệt cuồn cuộn

Thật ra Đệ Ngũ Cẩm Sương muốn đưa toàn bộ cho hắn, nhưng chỉ có phương thức này, nàng mới có thể ở chung một chỗ với hắn.

“Cớ sao lại không làm?”

Từ Bắc Vọng khoanh tay rồi bỏ đi về phía phòng bếp.

“Ngươi rõ ràng vẫn nhớ kỷ mỗi ngóc ngách ở nơi đây, nhưng lại cố tình từ bỏ ta.”

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên u ám, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, sau đó cũng tiến vào phòng bếp.

Đôi chân ngọc vắt chéo trên thảm, nàng tựa vào cánh cửa cung điện, lặng lẽ nhìn hắn nấu ăn.

Phì Miêu lủi nhanh vào phòng bếp, nó vừa khóc vừa phun lửa.

Mọi thứ vẫn giống như trước đây, nhưng vì sao meo meo lại không vui chút nào, chỉ muốn khóc ngất đi để không phải thống khổ thêm nữa.

Phòng bếp tĩnh mịch không tiếng động, Từ Bắc Vọng ngâm xướng một ca khúc quỷ dị, lâu lâu lại vui sướng cười to.

Trù nghệ của hắn cực kỳ thành thạo, có thể nấu xong một bàn các món ăn thịnh soạn trong nửa canh giờ.

Bên cạnh ao Cửu Châu, hai người một mèo ngồi ở các vị trí giống nhau trước đây, hương thơm từ thức ăn lan tỏa ra xung quanh, nhưng không ai động đũa trước.

Đệ Ngũ Cẩm Sương gắp một miếng thịt kho tàu, hương vị mềm mại khiến đôi mắt xanh thẳm có chút ẩm ướt. Nàng từng ăn những món này đến mức phiền chán, nhưng hiện giờ lại là một thứ xa xỉ không thể đạt được.

Nàng không đánh giá chung chung như trước nữa, mà nói đúng sự thật: “Ăn ngon.”

Miệng mồm Phì Miêu dính đầy dầu mỡ, đuôi mắt lập tức ửng đỏ, nó làm nũng với Từ Bắc Vọng: “Ngươi đút meo meo ăn được không.”

Từ Bắc Vọng vẫn không nhúc nhích, chán ghét nói: “Ta không thích mèo, hơn nữa, ngươi thực sự rất ngu xuẩn.”

Phì Miêu chua xót vô cùng, nó lấy móng vuốt vỗ lên trán, lộng ra cổ phù chữ “Vương”.

“Ngao ô ——”

Nó liều mạng nhăn trán, làm ra bộ dáng hung hăng: “Meo meo bây giờ chính là mãnh hổ, mạnh mẽ oai phong, hy vọng tiểu phôi đản có thể thoải mái cười to.”

Từ Bắc Vọng cũng không thèm nhìn, lạnh lùng nhìn về phía nữ tử váy tím: “Đừng khiêu chiến nhẫn nại của ta, lập tức đưa đây.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương ném hai kiện Minh vật qua chỗ hắn, vô cảm gắp đồ ăn.

“Hoàng Thần Nữ, chúc ngươi ăn ngon miệng.”

Từ Bắc Vọng mỉm cười, bước lên vòm trời, hóa thành ngôi sao chổi lộng lẫy rồi bay nhanh trong vũ trụ.

Phì Miêu nôn nóng hô to: “Lão hổ ta đây chúc ngươi vạn sự như ý, cát tinh cao chiếu……”

Nói xong, nó kéo cổ phù chữ “Vương” trên trán xuống, ghé vào mặt bàn rồi khóc không thành tiếng.

Đệ Ngũ Cẩm Sương gắp một cọng măng, hương vị quen thuộc khiến nàng vô cùng thỏa mãn, từ người xa lạ trở thành bạn ăn cơm, sự tiến triển của mối quan hệ giữa hai người đã hóa giải phần nào nỗi tuyệt vọng trong lòng nàng.

Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, cười đến có chút vui vẻ, dần dần có chút dừng không được.

Một bên tươi cười, một bên rơi lệ.

……

……

Minh kỳ trôi nổi giữa tinh không, trên mặt cờ có tám đóa hoa bỉ ngạn đang lưu chuyển theo quy tắc, ẩn chứa lực lượng hủy diệt mãnh liệt.

Hai kiện Minh vật có thể biến đổi thành mười tám đóa hoa.

“Hoàng Cẩm Sương thực sự rất tốt với ta.”

Từ Bắc Vọng tùy ý di chuyển trong vũ trụ, mái tóc màu vàng phất phới tung bay, con ngươi thâm thúy hiện lên ý cười.

Sau khi tiến vào cảnh giới Cổ Đế, Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể bắt đầu dần dần thể hiện uy lực. Chỉ cần chạm đến sức mạnh tinh đấu, hắn có thể rơi vào trạng thái tu hành, hiệu quả không kém bao nhiêu so với bế quan.

Hắn lang thang trong vô định, vô số ánh sao vô cùng rực rỡ quấn quýt quanh thân.

Lúc này, một mặt trời nóng rực chiếu sáng vạn vật đột nhiên xuất hiện tại biên giới vũ trụ, một thân ảnh trong cõi tịnh độ phát ra âm thanh đinh tai nhức óc: “Vô Cực ̉m Hận mau hiện thân!”

Sau khi tiếng nói chấm dứt, một ngôi sao chổi xẹt qua bầu trời đầy sao, hướng về phía Cửu Thiên Thập Địa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play