Triều Khuynh Tuyệt đột nhiên nhớ đến người kia.

Vũ Chiếu trầm mặc, khẽ đáp lại: “Người sở hữu Hồng Mông Tử Khí sẽ được đi đến tiên giới, hắn ắt hẳn đang khai thác mỏ quặng ở trên đó. Với thủ đoạn khôn ngoan của người này, hắn muốn trở thành quản lí cũng không phải vấn đề lớn.”

Triều Khuynh Tuyệt khẽ cau mày, sau đó phản đối: “Ngày hôm đó, Từ ác liêu tạo ra dị tượng chấn động vô cùng, chứng tỏ tu vi cao thâm khó lường, hắn có lẽ đã đột phá cảnh giới Lạc Thần!”

Hư ảnh khổng lồ của vị nam nhân đứng chắp tay trong thế giới hắc ám vẫn khiến nàng chìm trong nỗi sợ hãi và rung động mỗi khi nhớ lại.

Vũ Chiếu ngước mắt nhìn nàng ta, sau đó cố gắng nuốt xuống cảm giác cay đắng trong cổ họng.

Sao bà lại chưa từng nghĩ đến chuyện này?

Triều Khuynh Tuyệt vô cùng cao ngạo, nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện này, chắc chắn nàng ta đang chờ đợi được cứu với.

Đúng vậy, hai nàng đều mong Từ ác liêu dìu dắt mình thoát khỏi khu mỏ quặng này.

“Có thể sao? Hắn vốn dĩ là người phi thăng đứng đầu Cửu Châu, cho nên đó có lẽ chỉ là dị tượng của thiên đạo mà thôi?

Thanh âm Vũ Chiếu có chút khàn khàn, sắc mặt ảm đạm hơn vài phần.

Chỉ khi thực sự đối mặt với chư thiên vạn vực, bọn họ mới hiểu được con đường trường sinh gian nan đến nhường nào. Chỉ trong một trăm năm mươi năm vừa qua, Từ ác liêu có thể tiến vào cảnh giới Nhân Tiên đã không tệ rồi.

“Đúng vậy …”

Triều Khuynh Tuyệt mấp máy bờ môi, nàng ta cũng biết đây chỉ là ảo vọng của bản thân, hiện thực ở nơi này quả thực rất tàn khốc.

Toàn bộ sự tự tin và cao ngạo của nàng đã bị dập tắt, không sót lại chút nào.

Trước kia, nàng ta sở hữu thiên phú và vận khí hàng đầu Cửu Châu.

Nhưng bây giờ thì sao?

Chính mình trở thành cái gì?

Chỉ là một quặng nô đê tiện mà thôi.

“Khuynh Tuyệt, chúng ta không được từ bỏ, nhất định phải đi tìm cơ hội gia nhập tông môn.”

Quyết tâm kiên định xuất hiện trở lại trong ánh mắt của Vũ Chiếu, đây chính là lối thoát duy nhất của các nàng.

Cố gắng đào quặng, thu hút sự chú ý của những người bên trên, sau đó tiến vào tông môn rồi chăm chỉ tu luyện.

Triều Khuynh Tuyệt nhẹ nhàng gật đầu.

“Keng!”

“Keng!”

“Keng keng keng!”

Một tiếng chuông vĩ ngạn vang lên, xua tan mây mù khắp nơi, gây chấn động khu mỏ quặng khổng lồ.

“Đi nhau!”

Vũ Chiếu gấp gáp vận chuyển linh lực, tiến vào nơi sâu thẳm bên trong mỏ quặng.

Chậm chân một chút liền bị giết chết.

Một số quặng nô đã hoá thành cầu vòng, tiến đến khu vực làm việc của mình, cầm cuốc và giỏ đã được luyện chế lên, sau đó tiến vào trong mỏ quặng.

“Mấy con sâu kiến các ngươi, mau dừng lại.”

Người nam tử trung niên lớn giọng, sau đó cung kính lui sang bên cạnh.

Một chiến thuyền cao quý được điều khiển bởi Chân Long chín đầu xuất hiện giữa bầu trời, người ngồi trên thuyền là một lão già tóc bạc trắng nhưng gương mặt hồng hào, pháp lực của ông ta cũng vô cùng cường đại.

Ầm ầm!!!

Một pho tượng có kích thước chín ngàn trượng rơi xuống, đó là một nam nhân tóc vàng tuấn mỹ với khí chất cái thế tuyệt luân, mỗi một tấc đều được rèn đúc bởi các khối vàng hàng đầu.

“Các ngươi đều phải cung kính quỳ lạy vị tôn thượng này mỗi người, kẻ nào dám bất kính sẽ biến thành tượng gỗ ngay lập tức.”

Thanh âm của lão giả gây chấn động như sấm chớp cuồn cuộn.

Ngay sau đó, ông ta lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu với pho tượng, mặt đất phát ra tiếng ầm ầm.

Mấy ngàn quặng nô ở nơi này nào dám ngỗ nghịch, ai nấy đều lần lượt quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt và kính ngưỡng.

Chỉ có hai người chết lặng, đồng tử co rút bằng cây kim khâu, nội tâm bị chấn động mãnh liệt.

Sợ hãi đến cực điểm!

Không thể chấn động hơn!

Pho tượng này …

Này …

Không phải Từ ác liêu sao?

Cho dù hắn có hóa thành tro, bọn họ vẫn có thể nhận ra!

“Các ngươi dám không quỳ?”

Tiếng nói lạnh lùng vang khắp bầu trời, một cỗ uy áp lan tràn khắp nơi, khiến cho hư không xuất hiện từng vết khe hở.

Vũ Chiếu vội vàng lôi kéo Triều Khuynh Tuyệt đang đờ đẫn quỳ xuống, hai người đều có chút hoa mắt chóng mặt.

Cảnh tượng đáng sợ này in sâu vào tiềm thức của các nàng!

Từ ác liêu dường như vẫn ở linh giới, còn trở thành một bá chủ một đạo vực?

“Từ ác liêu, ta có lòng tốt trông nom Từ phủ, nữ nhi kế vị của ta khi cũng đã lấy tính mạng thề nguyện để tiếp tục hỗ trợ Từ phủ. Mặc dù ân tình này không có nhiều ý nghĩa, nhưng ta chỉ mong ngươi có thể cứu giúp một chút.”

Vũ Chiếu yên lặng cầu nguyện, không nhịn được mong chờ.

“Tôn thượng, người này là?”

Người phụ trách khu mỏ là một phụ nhân đang ở trong cảnh giới Nhân Tiên, bà ta vén váy vàng sáng chói, kính cẩn trước mặt lão giả.

Người phụ trách khu mỏ có chút ấn tượng với pho tượng này, đây không phải nam nhân tạo nên dị tượng khinh khủng của ngày hôm đó hay sao, hắn quả thực đã gây chấn động toàn bộ Linh giới.

“Sở chiến thần có lệnh, không chỉ đặt pho tượng ở đạo vực của các người, các đạo vực khác đều có.”

Lão giả hờ hững đáp lại.

Người phụ trách khu mỏ có chút đăm chiêu, pho tượng này chắc hẳn là một phương pháp để thu thập sức mạnh tín ngưỡng, Sở chiến thần muốn cảm ơn người đó đó theo cách này sao?

Tuy rằng không dùng được, nhưng đây là tâm ý của Sở chiến thần.

Các quặng nô sau khi nghe đoạn đối thoại này đều vô cùng kinh ngạc, niềm khao khát không dễ nhận thấy xuất hiện ánh mắt.

Bọn họ vừa phi thăng đến đây, liền nhận được vô số điển tịch và truyền thuyết trong Linh giới, cho nên biết được những thành tựu vinh quang của Sở chiến thần, một nhân vật truyền kì của Linh giới, danh tiếng của hắn đã lan truyền khắp chín ngàn đạo vực!

Sở Tiêu Diệp, vốn dĩ chỉ là một phàm phu tục tư, nhưng lại đột phá thành tiên nhân chỉ trong một đêm.

Sau đó, hắn ta bắt đầu phát triển tu vi với tốc độ khủng khiếp, nghe nói là do được thiên đạo giúp đỡ, xông xáo đủ loại di tích vô cùng thuận lợi, chiến đấu vượt cấp như cơm bữa!

Không bao lâu, hắn ta đã trở thành cường giả Ngụy Thần đỉnh phong, chưa đầy 30 năm nữa, hắn sẽ phi thăng tới bầu trời đầy sao bên ngoài kia, Tiên giới!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play