Thái Sơ Hồng gắng gượng kìm nén cảm giác ghen tị, sau đó đưa một tấm ngọc bài được rèn đúc từ huyết dịch hoàng kim cho Từ Bắc Vọng.
Đây là một trong những bảo địa quý giá của Nhật Bất Lạc, trong mỗi thời đại kỷ nguyên, chỉ ba người duy nhất mới có thể tiến vào bảo địa này, vì ở đó vật chất vũ trụ có hạn, thậm chí còn chậm rãi biến mất theo thời gian, cuối cùng sẽ quay về hư vô.
Ba vị trí đương nhiên sẽ dành cho ba thiên kiêu hạt giống, đây không chỉ là quy định của Nhật Bất Lạc, mà còn là quy định của tất cả các đại Hoàng Kim Thần tộc khác.
“Vãn bối cảm động đến rơi nước mắt…”
Từ Bắc Vọng vô cùng phấn khích.
Cảnh giới Cổ Thần đã gần trong gang tấc rồi!
Rốt cuộc hắn đã chính thức được hưởng đãi ngộ của thành viên nòng cốt nhất của Nhật Bất Lạc, sự chênh lệch so với trước đó đâu chỉ gấp trăm lần nghìn lần!
“Không còn nữa hả?” Hắn tò mò hỏi.
Thái Sơ Hồng tái mặt, ông ta phẫn nộ quát: “Ngươi còn muốn gì nữa?”
Lão phu tha thiết ước mơ mấy món đồ trong tay ngươi mà chẳng được, ngươi vẫn chưa hài lòng sao?
Ông ta chợt cảm thấy thái độ mình hơi cáu gắt, cho nên mới nhỏ giọng thầm thì: “Tiểu tử à, tất cả thần vật mà Thần tộc đưa cho ngươi chẳng thể sánh với một phần vạn của Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể.”
“Thể chất của ngươi chính là của cải lớn nhất đó!”
Tương lai của tiểu bối rộng mở đến mức không thể tưởng tượng được, chỉ cần hắn không rơi đài nửa đường, hoặc sơ ý mất mạng trên kỷ nguyên trường hà, thì hắn chắc chắn sẽ trở thành sự tồn tại trên cả Đạo Quân.
Cái gì gọi là thể chất truyền thuyết? Đó chính là đạo thể đứng đầu vô số kỷ nguyên tới nay!
“Vãn bối ghi nhớ trong lòng, thề sẽ xưng bá trong thời đại kỷ nguyên này, củng cố vị trí đứng đầu vũ trụ của Thần tộc!”
Từ Bắc Vọng nói một cách trịnh trọng, thậm chí còn nghiêm túc lạ thường.
Thái Sơ Hồng nở nụ cười hiền hòa, ông ta còn muốn vỗ vai tiểu bối động viên vài câu, nhưng lại cảm thấy thân phận đôi bên bây giờ không giống trước nữa.
“Lão phu mỏi mắt mong chờ!”
Ông ta cất cao giọng rồi xé rách không gian mà rời đi.
…
…
“Cung nghênh chủ nhân!”
Chín nữ nô quỳ rạp xuống đất, mặt mày ai nấy đều ửng hồng như say rượu, hai mắt chớp chớp liên tục, giọng nói run rẩy kịch liệt vì kích động.
Chủ nhân đứng giữa hư không, nhưng lại xa xôi mờ mịt đến thế. Khoảng cách giữa hắn và các nàng như tinh hà vô biên vô tận, chỉ còn sót lại vết tích của kỷ nguyên vũ trụ.
Hư ảnh mà các nàng có thể nhìn thấy cũng thánh khiết vô cùng, giống như hòa cùng một thể với sao trời lộng lẫy, phát ra ánh sao lấp lánh tuyệt đẹp.
Có thể trở thành nữ nô của nam nhân này là niềm kiêu ngạo lớn nhất trong kiếp này của các nàng!
“Bái kiến Thái Sơ công tử…”
Bạch Nguyệt Quang cúi đầu kính cẩn, dáng vẻ yểu điệu thướt tha. Nàng có thể nhìn thấy rõ thân ảnh của Từ Bắc Vọng, nhưng thần sắc của hắn cao quý chói sáng tới mức nàng ta không thể mở mắt được.
Tất cả mọi chuyện đột ngột như một giấc mộng, những trải nghiệm trong mấy trăm vạn năm của nàng ta còn chẳng thể đặc sắc bằng tình cảnh ở Cửu Trọng Phù Thổ.
Khi biết áo bào trắng cấm kỵ tới Cửu Trọng Phù Thổ để cứu nàng, ngọc giản tu di giới tử của nàng dường như sắp nổ tung.
Những hảo hữu Chí Cao bất hủ trước kia chẳng thèm ngó ngàng tới nàng, giờ đây lại điên cuồng nhắn tin muốn lôi kéo làm quen với nàng, từ đó kéo quan hệ với áo bào trắng cấm kỵ.
“Ngươi chưa đi à?”
Từ Bắc Vọng chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn Bạch a di.
Mặc dù Bạch a dì với có chút mâu thuẫn Nhật Bất Lạc, nhưng các trưởng lão Nhật Bất Lạc vốn chẳng coi nàng ta là ai, cho dù có nhớ cũng chẳng quan tâm.
“Ta…” Bạch Nguyệt Quang ấp úng.
Chín nữ tử dung nhan như ngọc bày ra vẻ mặt cảnh giác, các nàng e sợ phụ nhân dáng người uyển chuyển thướt tha này sẽ gia nhập cung điện, trở thành một trong số các nữ nô.
“Ta muốn trở thành tùy tùng của ngươi.”
Bạch Nguyệt Quang vuốt tóc mai bên tai, cố gắng giải toả tâm trạng lo lắng, khẩn trương trong lòng.
Danh xưng tùy tùng dễ nghe hơn nữ nô một chút, nhưng thực ra đều hèn mọn giống nhau.
Sau khi trải qua cảnh tượng kinh thiên vạn cổ kia, Bạch Nguyệt Quang đã hoàn toàn nghĩ thông.
Nàng ta phấn đấu làm gì chứ, cứ đi theo Thái Sơ công tử, đảm bảo sẽ mạnh mẽ hơn vạn lần!
Nàng mất mấy trăm vạn năm để miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Tranh Độ, nỗi khổ trong đó chua xót không nói nên lời.
Đi theo Thái Sơ công tử thì sao? Chỗ tốt nhất định sẽ nhiều không kể xiết!
Trở thành nữ nô rất nhục nhã, nhưng phải xem là nữ nô của ai.
“Ồ?”
Từ Bắc Vọng vẫn không biến sắc, như thể đang trầm tư suy nghĩ.
Bạch Nguyệt Quang lắc lư thân thể, cố ý thể hiện ra đường cong đầy đặn nóng bỏng, bờ mông như đào mật chín mọng nước, đôi môi đỏ mọng trông thật đáng thương.
Chín nữ nô tức giận đến nỗi hai má trắng bệch, nếu không phải vì tu vi yếu kém, các nàng có lẽ đã lao lên xé xác tiện nhân này.
“Đừng có tỏ ra lẳng lơ.”
Từ Bắc Vọng liếc nhìn nàng ta bằng nửa con mắt.
“Đúng lúc, ta đang có việc cho ngươi làm.”
Hắn không giữ bà cô lẳng lơ này ở bên cạnh đâu, một khi lão đại phát hiện, hắn nhảy vào ngân hà cũng không tẩy sạch nỗi oan khuất này.
“Rõ!”
Bạch Nguyệt Quang hăng hái đáp lời, tà váy sặc sỡ bay múa, vầng trăng san hô trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng trong suốt lấp lánh.
Nàng ta có dự cảm mạnh mẽ, đây chính là quyết định sáng suốt nhất trong mấy trăm vạn năm qua của mình!
“Ta muốn tổ chức một đại hội cho những kẻ can đảm. Ngươi hãy loan tin ra ngoài, chọn ra những thiên kiêu trẻ tuổi sáng giá nhất các đại tinh vực.”
“Về giải thưởng, một giọt tinh huyết của ta, một vị trí ở rể Nhật Bất Lạc, đạo cốt Đạo Quân, các loại tiên dược truyền thuyết, hạn ngạch tiên sứ Thiên Đình, vân vân và mây mây. Bọn hắn muốn cái gì, ta đều có…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT