Ánh mắt của Triều Khuynh Tuyệt và Thẩm Ấu Di có chút phức tạp, như thể hai nàng đang chiêm ngưỡng sự tồn tại của một huyền thoại vượt ngoài cõi trần.
Ban đầu, các nàng âm thầm lập lời thề sẽ cố gắng tu luyện sau khi siêu thoát, nhất định sẽ vượt xa Từ ác liêu, đứng trên vị trí cao cao tại thượng nhìn xuống hắn.
Nhưng cảnh tượng này đã đánh nát sự ảo tưởng của hai nàng.
Một người có thể mạnh mẽ đến mức này ư?
Phá hủy vô số thế giới chỉ bằng một cái bấm ngón tay, bàn chân giẫm lên lít nha lít nhít sao trời…
“Đó là Hồng Mông Tử Khí…”
Vũ Chiếu rung động tới nghẹn lời, bà ta kích động như một nhà quê.
Trong ánh sao vô tận, Hồng Mông Tử Khí mênh mông như biển cả.
Đôi mắt của nhiều nhà lãnh tụ đạo thống như đám người Hiên Viên Trường Khanh đều đỏ ngầu.
Bọn họ từng tiến vào Thiên Xu chỉ để tranh đoạt một sợi Hồng Mông đạo khí, bởi vì đó là thần vật có một không hai, cực kỳ quý giá ở Cửu Châu.
Nhưng trong cảnh tượng trên bầu trời, Hồng Mông đạo khí đâu chỉ có hàng tỉ!
Nó dường như chỉ là đồ vật thấp kém nhất, chỉ đáng quy tụ dưới muôn ngàn vạn dị tượng.
“Đây chính là ngoại vực sao?”
Vô số người rung động đến tột đỉnh, họ chân chính được mở rộng tầm mắt và nhận ra Cửu Châu nhỏ bé tới cỡ nào.
Đồng thời cũng dâng trào nỗi niềm tự hào từ tận đáy lòng mình!
“Từ ác liêu!”
“Từ ác liêu!”
“Từ ác liêu!”
Vô số người tự hào mừng rỡ, tiếng hoan hô vang vọng bầu trời.
Nhưng chỉ chốc lát sau, hết thảy vết tích đều biến mất, bầu trời xanh thẳm trở lại, linh khí chảy xuôi một lần nữa.
…
…
m Dương Cổ tinh yên ắng như luyện ngục, không chỉ đám phôi thai thiên đạo mà ngay cả rất nhiều Đạo Quân đều kinh hãi.
Đúng là kiêu hùng chân chính của kỷ nguyên!
Loại người này!
Chẳng trách sao có thể thắp sáng một trăm linh tám ngôi sao đại đạo, chẳng trách sao có thể có được Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể!
Bởi vì hắn ta quá độc ác!
Ác với người, ác cả với mình!
Ngươi muốn chiến, vậy liền chiến!
Khi đối mặt với Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể sắp nổ tung, Đế Nhai buộc phải rút lui, hắn không có dũng khí đánh cược mạng sống của mình.
Thiên Đế đỉnh phong đều chẳng thể đỡ được năng lượng tự bạo này, hắn hoàn toàn không có khả năng sống sót.
Từ Bắc Vọng hơi nhíu mày, như thể cảm thấy rất tẻ nhạt, chỉ thản nhiên nói: “Ta mới dù dọa một tí, vậy mà ngươi đã sợ rồi sao?”
“Đế Nhai, một kẻ hèn nhát.”
Bốn chữ “một kẻ hèn nhát” vang vọng trong toàn bộ tinh vực.
Hàng vạn sinh linh nghẹn họng sững sờ, bản ngã sùng bái dâng trào hơn bao giờ hết.
Đây chính là áo bào trắng cấm kỵ!
Thiên kiêu tuyệt đỉnh với thần uy cái thế!
Sắc mặt của Đế Nhai trở nên dữ tợn như Diêm Vương Địa Ngục, sự nhục nhã vô tận nuốt chửng lấy hắn, đạo đồ trắng đen hóa thành đại dương đỏ lòm.
Ầm!
Toà vương tọa màu xanh vỡ thành bột mịn, hắn ta bước về phía sâu thẳm của vũ trụ, bóng lưng cô độc và bi thương không thể tả bằng lời.
“Ước định đó vẫn được tính.”
Ngữ điệu của Đế Nhai cuồn cuộn phẫn nộ, đạo pháp khí vận đều tràn ngập khí tức không cam tâm một cách mãnh liệt.
Nhưng chẳng ai thèm đếm xỉa đến Đế Nhai, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nam tử áo trắng, như thể hắn ta chính là thỏi nam châm thu hút sự chú ý của hàng tỉ tỉ ngôi sao.
Tại m Dương Cổ tinh, nam nhân này đã gây chấn động toàn bộ vũ trụ, để lại ấn tượng khó phai mờ cho vô số sinh linh.
Hắn sắp phải đi.
Sự quan trọng nhất thời đại kỷ nguyên này rốt cuộc cũng hạ màn.
“Tinh Không Bỉ Ngạn dành một chỗ cho ngươi.”
Vào giờ phút này, dưới tán cây liễu già nua, ánh mắt tang thương của Vô Cực Nhị xuyên qua thiên thạch tinh hà, nhìn về phía thân ảnh áo trắng.
Tất cả đại nhân vật Hoàng Kim Thần tộc lại khiếp sợ một lần nữa, họ có hơi không tin được.
Tinh Không Bỉ Ngạn là một mảnh đất sâu thẳm không lường được trong vũ trụ, một nơi sản sinh ra thần vật khó có thể tưởng tượng nổi, chỉ có tám người trong mỗi kỷ nguyên có thể đến đó!
Trong kỷ nguyên này, Vô Cực Nhất và Vô Cực Nhị đã chiếm hai vị trí.
Hiện tại, Vô Cực Nhị đã trực tiếp mời Thái Sơ Bắc Vọng ngay trước con mắt của hàng vạn sao trời.
Động thái này ngụ ý rằng, bất luận ra sao đi nữa, y cũng sẽ để hắn đến Tinh Không Bỉ Ngạn.
Câu nói này có trọng lượng quá nặng!
Từ Bắc Vọng mỉm cười xoay người, sau đó biến mất vào Đại Nhật hoàng kim.
Hình chiếu trên hàng vạn sao trời biến mất trong khoảnh khắc, cách mảnh vỡ nát tan thành bột mịn, nhưng rất nhiều sinh linh vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn.
Bọn họ còn đang chìm đắng trong phong thái có một không hai của áo bào trắng cấm kỵ, khó lòng kìm nổi!
Đây đích thị là thời đại kỷ nguyên lộng lẫy bậc nhất, thịnh thế vô tiền khoáng hậu, có một không hai!
Thời đại này không có sao trời tụ hội, chất lượng thiên kiêu cái thế cũng chưa thể đạt đến trình độ nghiền ép các thời đại kỷ nguyên khác.
Nhưng nó vẫn vô cùng rực rỡ huy hoàng!
Nguyên nhân tại sao ư?
Vì sự xuất hiện của áo bào trắng cấm kỵ!
Hắn là kẻ có đạo tâm vô địch duy nhất giữa vô vàn kỷ nguyên, đồng thởi sở hữu thể chất Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể trong truyền thuyết!
Hắn sinh ra ở kỷ nguyên này!
Một thời đại vì có hắn mà huy hoàng!
Nam nhân này đã lưu lại một dấu vết vô cùng nổi bật trong sử sách vũ trụ!
Mỗi một sinh linh chư thiên vạn giới đều sôi trào cảm xúc, rung động tột cùng! Ai nấy đều tưởng tượng mình sống thật linh đình phóng khoáng, phong hoa tuyệt đại như Thái Sơ Bắc Vọng!
Chỉ cần đạt được một phần vạn vinh dự của hắn thôi, bọn hắn chết cũng không tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT