Ánh sao dần dần ảm đạm, Từ Bắc Vọng trở lại trạng thái ban đầu, da thịt càng thêm óng ánh, vầng trán xuất hiện một đường thẳng đứng chói mắt, thâm thúy như biển sâu vực lớn, có thể mở ra và đóng lại tùy ý, vô số hoa văn thiên tiên dày đặc đã tạo thành một bức đạo đồ có thể lĩnh hội bất cứ lúc nào.
Hắn ta hoàn mỹ không tỳ vết, khí chất thánh khiết vô song, tựa như một tôn đại đạo.
Dưới vô số ánh mắt ghen tị và hâm mộ, nam tử áo trắng từ từ bước ra khỏi dòng thác màu tím và bình thản nói: “Phục Hi công tử, đến phiên ngươi.”
Ngay khi hắn ta vừa dứt lời, bầu không khí tĩnh mịch bị đánh phá, những nơi sâu thẳm bên trong vũ trụ dâng trào từng cơn sóng quái.
Sắc mặt Phục Hi Dưỡng Bích trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết, hắn ta hận đến ứmc muốn phát cuồng, suýt nữa rơi vào trạng thái sụp đổ.
Từng sự tồn tại vĩ ngạn vẫn sừng sững ở nơi đó, các đại nhân vật giống như chủ nhân Thiên Đình đều cũng chưa rời đi.
Đến thì cũng đã đến rồi, đợi cho đến khi hạ màn rồi mới rời đi
Giờ khắc này, ánh mắt của hàng trăm triệu sinh linh đều đổ dồn về phía phôi thai thiên đạo của Cửu Trọng Phù Thổ, không hề có ngoại lệ.
Đến phiên ngươi.
Ba chữ này có ý vị nhục nhã quá nặng!
Hiện tại, Phục Hi công tử đâu làm sao có đủ dũng khí bước vào thác nước màu tím? Đây không phải tự rước lấy nhục a!
Hắn ta chính là người đầu tiên sở hữu đạo tâm vô địch trong vô số cái kỷ nguyên đến nay!
Phục Hi công tử thậm chí còn không đủ tư cách để làm bàn đạp, quốc vương Vĩnh Hằng Quốc Độ và các đại nhân vật mới là bàn đạp của hắn a!
Nhưng đạo tâm vô địch cũng không có nghĩa chiến lực vô địch, Phục Hi công tử, mau mau bảo vệ tôn nghiêm của ngươi!
Không sai, trong lúc bất tri bất giác, hàng vạn vạn sinh linh đều có khuynh hướng ủng hộ Phục Hi Dưỡng Bích, hi vọng hắn có thể thắng lợi.
Sự chuyển biến tâm lý như thế này rất bình thường, ai lại không nảy sinh tâm tư đố kị chứ?
Nhìn xem áo bào trắng cấm kỵ đạt tới đỉnh cao trên phương diện đạo tâm, còn thu hoạch được thể chất trong truyền thuyết, ai ai cũng ngóng nhìn hắn rơi xuống phàm trần.
“Ta nhận thua.”
Sắc mặt Phục Hi Dưỡng Bích vô cùng âm trầm, tiếng nói khàn khàn.
Thoáng chốc.
Dị tượng Cửu Trọng Thiên ở khắp người hắn điên cuồng khuấy động, Hồng Mông đạo khí vô cùng vô tận dâng trào, bóng người thần thánh bên trong dải ngân hà đột nhiên phóng to ra hàng vạn trượng!
“Đột phá?!”
Vô số người kinh hãi, thậm chí còn có chút không dám tin tưởng.
Chính mình đi vào tuyệt cảnh a!!
“Đáng tiếc...”
Rất nhiều phôi thai thiên đạo âm thầm thở dài, vẻ mặt rất là tiếc hận.
Kỳ thật, nếu nhìn từ góc độ khác mà nói, Thái Sơ Bắc Vọng vừa có thêm thêm Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể, nếu như có thể chống lại Cổ Thần cửu trọng, danh tiếng của hắn sẽ càng thêm lừng lẫy a.
Phục Hi Dưỡng Bích chỉ có thể tự cắt đừng tiền đồ, thúc đẩy tu vi lên tới Đại Đế cao phẩm, thậm chí là Đại Đế đỉnh phong, như vậy mới tuyệt đối nắm chắc chiến thắng.
Nếu không tiến vào Phong Đế Thiên Thê để chứng thực tu vi Đại Đế, tiền đồ gần như đã rạn nứt, nhất định không thể đột phá cảnh giới Đạo Quân về sau. Hơn nữa, khi hắn đạt tới cảnh giới Thiên Đế, tốc độ tu luyện sẽ chậm lại đáng kể.
“Một phôi thai thiên đạo đã bị phế bỏ.”
Nhóm lão quái vật của Cửu Trọng Phù Thổ đều bày ra thần sắc phẫn nộ, nhưng bọn họ cũng không có ý định ngăn cản.
Bọn hắn cũng đồng ý động thái lần này của Phục Hi Dưỡng Bích, nhất định không thể thua, tôn nghiêm Cửu Trọng Phù Thổ cũng không thể mất!
“Ta muốn giết ngươi!”
Phục Hi Dưỡng Bích đứng giữa thiên hà, hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng. Hắn nở nụ cười tàn nhẫn cùng bi thống, giống như một anh hùng đang chuẩn bị đối mặt với tận thế.
Giờ khắc này, dã tâm của hắn đã tiêu tán cùng với sự đột phá, tương lai của hắn cũng ảm đạm tăm tối không kén.
Nhưng chấp niệm mãnh liệt đã khiến hắn không chút do dự tiến vào cảnh giới Đại Đế!
“Giết!”
Ầm ầm!
Dị tượng vô biên vô hạn lan tràn khắp mọi ngóc ngách, một tôn Đại Đế cao phẩm đứng sừng sững trong tinh hà, lạnh lùng bễ nghễ nhìn chằm chằm nam tử áo trắng.
….
….
Trên từng tinh vực, ai nấy đều khẩn trương quan sát hình chiếu của trận chiến.
m Dương Cổ Tinh cộng hưởng với đại đạo cổ lộ, một cường giả Đại Đế vô thượng ra đời, đế ảnh soi chiếu từng ngóc ngách khắp vũ trụ.
“Giết!”
Mái tóc dài của Phục Hi Dưỡng Bích tung bay trong không trung, dị tượng Cửu Trọng Thiên mênh mông bao phủ lấy cơ thể hắn, sát khí cuồn cuộn xuyên qua vô số không gian.
Hàng vạn sinh linh chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy đều hồi hộp lo sợ, cơ thể sôi trào nhiệt huyết.
Ai thắng ai bại?!
Gã chính là Đại Đế cao phẩm, gần như sánh ngang các thiên kiêu cái thế Đại Đế đỉnh phong!
Hắn tự tay cắt đứt tiền đồ vô lượng, dồn toàn bộ tâm huyết cả đời cho cuộc chiến này.
Hắn thề phải giết chết kẻ có đạo tâm vô địch duy nhất từ xưa đến nay!
“Nhân tài kiệt xuất sáng chói nhất của thời đại kỷ nguyên này sẽ bỏ mạng sao?”
“Tu vi hai người đó chênh lệch lớn quá, áo bào trắng cấm kỵ nhất định sẽ phải chết, trừ khi Nhật Bất Lạc ra tay can thiệp.”
“Cho dù đây là nỗi ô nhục lớn nhất chư thiên, Nhật Bất Lạc cũng sẽ dùng mọi biện pháp để cứu áo bào trắng cấm kỵ nhỉ?”
Hàng vạn sinh linh tranh luận dữ dội, họ dùng điều này để xoa dịu cảm xúc sôi trào trong lòng.
Nếu máu thịt Thái Sơ công tử chảy khắp vạn giới rồi rơi xuống cạnh họ thì tốt quá rồi! Bọn họ chỉ cần cắn một miếng, thì sẽ có được thọ nguyên một trăm vạn năm!
Vì vậy, trong tiềm thức vô số người, bọn họ hy vọng Thái Sơ công tử mất mạng.
Trong thế giới băng tuyết hư vô.
Mái tóc Hoàng Như Thị xoã tung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ, hiếm khi nào mà bà ta cảm thấy nơm nớp lo sợ, thấp thỏm lo âu như bây giờ.
Tên con rể hờ hiện đang là bảo bối trong lòng nàng. Một khi hắn ta ngã xuống, bà nhất định sẽ đau đớn như thể bị moi tim, xót xa tới mức không thể tưởng tượng được.
“Ngươi đừng có thể hiện.”
Hoàng Như Thị luống cuống trong lòng, hận không thể bay tới m Dương Cổ tinh để ngăn trận chiến này, sau đó ra tay giết Phục Hi Dưỡng Bích.
Phục Hi Dưỡng Bích đã vào chỗ chết mà lại phục sinh, con rể làm sao thắng được tu vi Đại Đế cao phẩm của đối phương?
“Ngươi im mồm đi!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng liếc Hoàng Như Thị, đáy mắt nàng lóe lên một tia lệ khí.
Phì Miêu dừng động tác gặm đùi gà, nó ngày ngày ở chung với đại phôi đản, nên hiểu rất rõ tâm tình của nàng.
Đây là động thái khẩn trương?
Có lẽ nàng đang sợ tiểu phôi đản thất bại?
“Tiểu phôi đản ơi, meo meo là người tin tưởng ngươi nhất à nha.”
Phì Miêu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nó muốn xem tiểu phôi đản thể hiện sức mạnh của mình như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT