Mỗi giờ một khắc đều mài giũa đạo tâm, không hổ là đãi ngộ dành cho phôi thai thiên đạo.
“Sao, không phải ngươi tưởng thật đó chứ?”
Một âm thanh trêu chọc vang lên, một nam tử tuấn tú, tướng mạo như ngọc đi ra từ bên trong cung điện, mái tóc vàng kim được thắt thành bím.
“Không phục sao?”
Nam tử áo trắng chắp tay đứng thẳng, bình tĩnh nhìn hắn.
Đáy mắt Thái Sơ Cảnh Long đã phảng phất sự tức giận, sắc mặt dần trở nên ảm đạm, lạnh lùng nói:
“Ngươi rõ ràng đang gài bẫy, còn dám ức hiếp ta sao?”
Hắn đương nhiên không can tâm trả cược.
Một mặt, hai gốc đan dược truyền thuyết cũng không phải ít, một cái là do hắn xông pha di tích vũ trụ mới lấy được, một cái là do trưởng bối ban tặng.
Hắn không nỡ dùng, lẽ nào cho người khác hưởng không?
Mặt khác, hắn từng đi tìm đối phương để mượn Cấm Đạo Hoàn, thế nhưng lại bị từ chối thẳng thừng. Hơn nữa, đối phương lại nhờ nó vậy mà thắng được một cây Hỗn Nguyên Qua.
Trong lòng hắn không khỏi dâng trào một sự đố kỵ mãnh liệt!
“Chỉ một mình ngươi còn thiếu nợ, định không trả sao?”
Ánh mắt Từ Bắc Vọng không có một gợn sóng, giọng điệu của hắn không có chút cảm xúc nào.
Ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa.
Một lần cuối cùng.
“Cút!”
Thái Sơ Cảnh Long bày ra thần sắc u ám, thanh âm lạnh lẽo như băng tan.
Hắn xếp thứ một trăm sáu mươi hai trong bảng Vấn Đỉnh, chẳng lẽ lại sợ tên nhóc này?
Mặc dù một chiêu kia thật sự rất khó tin, nhưng chắc chắn cũng không thể lay chuyển được hắn.
Cho dù cáo trạng trước mặt Hồng trưởng lão, hắn cũng có lý do biện bạch. Thái Sơ Bắc Vọng dám bày ra một cuộc cá cược không cân sức, hèn hạ lừa gạt các tộc nhân.
Sắc mặt của Từ Bắc Vọng trở nên lạnh lùng, sau đó hắn vẫn bình tĩnh rời đi.
Tên cẩu vật, ngươi dám quỵt nợ của nội ứng sao?
Giống như Thọ Tinh Công chê mạng sống quá dài.
Ngươi chết chắc rồi!
Tuy hắn đi tìm Thái Sơ Hồng để chủ trì công đạo, thì khả năng cao sẽ lấy được hai cây tiên dược truyền thuyết.
Nhưng tại sao phải như thế?
Chi bằng thiết kế thủ đoạn săn giết thai thiên đạo, xem thử có thể luyện hóa bản nguyên thiên đạo được hay không.
Mỗi phôi thai thiên đạo sau khi rơi đài sẽ nhả ra bản nguyên thiên đạo và trở về kỷ nguyên vũ trụ.
Từ Bắc Vọng muốn thử xem, liệu hắn có thể luyện hóa bản nguyên được hay không.
Nhưng lần này, hắn phải lên một kế hoạch chi tiết và tỉ mỉ.
Giết Thái Sơ Cảnh Long chỉ là thứ yếu, chủ yếu là để đi gặp lão đại!
Vì chân ngọc tuyệt phẩm yêu quý, hắn nhất định liều lĩnh không màng tất cả.
……
…….
Thân phận bây giờ của Thái Sơ công tử là gì?
Nện bước lục thân không nhận, bộ pháp ngang ngược càn rỡ?
Không.
Hắn kinh sợ.
Bức màn sáng màu trắng sữa của dải ngân hà hoà lẫn với ánh sáng lộng lẫy của hàng vạn vì tinh tú, hư ảnh của một người mặc áo choàng trắng đang chắp sau lưng, từng sợi tóc vàng nhảy múa đan xen vào nhau.
Với một chiêu trấn sát Đế Quý Diệt, danh sách bảng Vấn Đỉnh cũng đồng thời được đổi mới.
Vị thứ năm trăm lẻ một trên bảng Vấn Đỉnh.
Khoa trương sao?
Khoa trương đến quá mức!!!
Từ Bắc Vọng cảm thấy nội tâm rất trống trải.
Xét theo chiến lực thực sự của bản thân, hắn chỉ có thể xông pha trong tốp mười vạn. Nếu dựa vào hai kiện Đạo khí đỉnh cấp, hắn miễn cưỡng có thể giằng co với mấy tên Cổ Thần ở tốp ba vạn.
Bây giờ, vị thứ của hắn đột ngột tăng lên đến thứ năm trăm linh một...
Nhưng hắn làm gì còn có chín đóa hoa Bỉ Ngạn để nương tựa đâu?
Không có cơ duyên, Minh kỳ sẽ ngưng tụ từng cánh hoa một. Hắn không biết mình phải chờ thêm mấy trăm ngàn năm nữa…
Cái gọi là đức không xứng vị, tất có tai ương.
“Đức” đương nhiên là ám chỉ năng lực.
Bởi vì thực lực của bản thân không tương xứng với vị trí xếp hạng hiện tại, một khi có tên thiên kiêu cái thế nào đó tới tận cửa để khiêu chiến thì sao?
Bản thân là tộc nhân Nhật Bất Lạc, Thần tộc căn bản không cho phép hắn cự tuyệt.
Nếu né tránh chiến đấu sẽ trở thành trò cười, nhưng nếu bị đánh bại rồi rơi đài lại càng là trò cười hơn nữa….
“Sầu a...”
Từ Bắc Vọng đang đi đi lại lại trong tĩnh thất tu luyện, điều quan trọng nhất lúc này chính là tìm ra năng lượng Minh khí càng sớm càng tốt, sau đó thúc đẩy Minh kỳ mau chóng nở hoa.
Nhưng trước đó, hắn vẫn phải tìm cách tru sát tên cẩu vật quỵt nợ kia.
Nghĩ đến đây, hắn bóp nát ngọc bội, sau đó bước ra bên ngoài.
Tiên vũ (mưa) như trút nước, dược viên bên ngoài cung điện trồng vô số loại tiên dược, cứ bước ba bước liền nhìn thấy một gốc, hương thơm dược liệu lan tràn mấy trăm vạn dặm.
“Gầm...”
Một con Kim Ô Thần Điểu mỹ miều xé rách không gian vào lao về phía Từ Bắc Vọng, một nam tử trung niên có dáng người hơi mập mạp đang đứng trên lưng nó.
Ông ta chính là Thái Sơ Hồng.
“Có chuyện gì vậy?”
Thái Sơ Hồng bày ra vẻ mặt ôn hoà, nở nụ cười ngây thơ chân thành.
Từ Bắc Vọng nghiến răng không nói, chần chờ nửa ngày.
“Nói đi.”
Thái Sơ Hồng vẫn mỉm cười như cũ, với chiến tích lừng lẫy của tên tiểu bối này tại Vô Miện Chi Vương, hắn muốn yêu cầu điều gì đó cũng không coi là quá đáng.
“Cái này...”
Từ Bắc Vọng giả vờ xấu hổ rồi nói: “Danh tiếng của vãn bối quá nổi bật, hơn nữa vừa mới đắc tội Vô Miện Chi Vương, nên e sợ bị săn giết trong lúc hành tẩu giữa tinh vực.”
“Đây được tính là cái gì đâu.”
Thái Sơ Hồng không hề bận tâm, thản nhiên nói: “Thần tộc đã sắp xếp hai cường giả Tranh Độ đi theo ngươi.”
Kỳ thật, ông ta đã muốn phân phối người bảo hộ cho hắn từ lâu, nhưng tên tiểu bối này vẫn một mực cự tuyệt.
Hai tùy tùng ở cảnh giới Tranh Độ đích thị là đãi ngộ dành cho phôi thai thiên đạo.
Trong mắt Nhật Bất Lạc, giá trị vun trồng của Thái Sơ Bắc Vọng không hề thua kém hơn so với phôi thai thiên đạo phổ thông.
Ai ngờ.
Từ Bắc Vọng lập tức bác bỏ: “Vãn bối không cần người bảo hộ.”