Khuôn mặt như ngọc của Thái Sơ Cảnh Long bày ra thần sắc hờ hững thong dong, nghi ngờ nói: “Ngươi chết rồi, lấy cái gì đền?”

Câu nói này liền dập tắt rất nhiều hỏa diễm trong lòng của chúng thiên kiêu, bọn họ không chú ý đến điểm này trong lúc nhất thời xúc động.

Người chết quy về hư vô, cho dù chúng ta cược thắng thì đi tìm ai để đòi nợ? Chơi vậy có ý nghĩa gì?

“Cấm Đạo Hoàn, cổ thụ kỷ nguyên, tinh huyết sinh linh kỷ nguyên, xương cốt Đạo Quân, toàn bộ thứ này đều có thể lấy ra gán nợ.”

Ánh mắt Từ Bắc Vọng không có một tia gợn sóng, bình tĩnh nhìn Thái Sơ Cảnh Long.

Sắc mặt của Thái Sơ Cảnh Long chậm rãi thay đổi, nơi sâu nhất trong đáy mắt lóe lên ý cười, hắn thuận thế nói: “Hai gốc tiên dược truyền thuyết, ta cược ngươi không thể ra khỏi Vô Miện Chi Vương!”

Hắn hận không thể ngửa mặt lên trời rồi thét dài, Thái Sơ Bắc Vọng đích thị là một tên ngu.

Ngươi nghĩ mình nắm giữ át chủ bài thì có thể chống lại Cổ Thần cửu trọng sao?

Dám tự đến cửa để phó ước, khẳng định là có đòn sát thủ không muốn người khác biết.

Nhưng cho dù ngươi có thêm mấy món Đạo khí trong Chư Thiên Khí Vật Phổ thì cũng không thể chiến thắng Đế Quý Diệt.

Nếu có thể vượt qua khoảng cách cảnh giới này, phôi thai thiên đạo chúng ta phải đau khổ tu luyện vì cái gì chứ?

Thật sự là ngu không ai bằng mà!

“Sáu cây tiên dược hoàn mỹ!”

“Bảy cây!”

“Mười cây, cược ngươi chết!”

Không gian hư vô vĩ ngạn bất hủ nghiễm nhiên trở thành một sòng bạc huyên náo, rất nhiều thiên kiêu đều kích động giao kèo.

Có câu nói như này, bọn hắn uống phải thuốc an thần rồi.

Một khi Thái Sơ Bắc Vọng rơi đài, chí bảo thần vật trong cơ thể hắn khẳng định sẽ bị trưởng bối cầm lại, ai dám cướp đi đồ vật của Nhật Bất Lạc?

Cổ thụ kỷ nguyên chính là bảo vật thế gian, huống chi Cấm Đạo Hoàn, tinh huyết kỷ nguyên sinh linh, xương cốt Đạo Quân càng có giá trị hơn nữa.

Nhiều tiểu bối tạo ra áp lực, trong đó còn có các phôi thai thiên đạo được coi trọng nhất, các trưởng lão trong tộc khẳng định sẽ trả tiền đặt cược.

Trước khi đi chết, Thái Sơ Bắc Vọng vẫn muốn cống hiến cho bọn họ, thật sự cảm động đến mức rơi lệ.

Cùng là thiên kiêu của Thần tộc, một số người đương nhiên không đặt vào hi vọng của Thái Sơ Bắc Vọng, dù sao Nhật Bất Lạc bồi dưỡng ra một người có thiên phú tuyệt luân cũng không dễ dàng.

Nhưng nhìn trạng thái nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) của hắn, đừng nói đến những lời khuyên bảo của bọn hắn, cho dù trưởng bối giáng lâm thì cũng không thể ngăn cản suy nghĩ kiên định đó.

Cho nên, bọn hắn chỉ có thể rưng rưng đặt tiên dược.

“Từng người từng người thôi, đừng kích động, ta bồi thường được hết.”

Từ Bắc Vọng nở nụ cười rất ấm áp tự nhiên, nhưng thật ra trong lòng vui sướng lắm rồi.

Bản thân vốn dĩ giàu có, lại giàu không chịu nổi!

Tin tức vừa được truyền ra, lập tức gây nên một cơn chấn động có thể phá huỷ cả một dải ngân hà!

Đây đích thị là sự kiện khiến hàng tỷ tinh vực kinh động!

Cái gì mà phôi thai thiên đạo đấu đá săn bắn, cái gì mà Chí Cao viên lạc, tất cả đều chẳng đáng nhắc đến khi so với chuyện này.

Một thiên kiêu vừa tiến vào Thần Linh lại muốn khiêu chiến Cổ Thần cửu trọng!

Chấn động đến cỡ nào?

Xuyên suốt vô số kỷ nguyên, trải dài hàng trăm triệu năm nay, bọn họ chưa từng nhìn thấy sự kiện khủng khiếp khó tin như vậy.

Đế Quý Diệt là ai?

Thiên kiêu sáng chói xếp thứ năm trăm lẻ chín của bảng Vấn Đỉnh, một người đã từng giết chết hai Đại Đế sơ phẩm một cách dễ dàng, cũng từng giết một Đại Đế trung phẩm thông thường.

Khái niệm gì đây?

Thái Sơ Bắc Vọng sắp đối diện với một tồn tại còn cao quý hơn Đại Đế trung phẩm!

Hắn sắp vượt qua Thần Linh trung phẩm, cao phẩm, đỉnh phong, Cổ Thần nhất trọng, nhị trọng… cửu trọng, Đại Đế sơ phẩm…

Muốn bất thường bao nhiêu thì bất thường bấy nhiêu!

Muốn khoa trương bao nhiêu thì khoa trương bấy nhiêu!

Chấn động đến mức khiến hàng tỷ sinh linh gần như tê liệt!

Tinh vực rộng lơn cũng vì chuyện này mà lưu truyền một câu nói…

“Thái Sơ Bắc Vọng hoàn toàn là kẻ điên!”

Sau sáu năm im lặng, hắn lại một lần nữa gây chấn động thế giới bằng cách này.

Dù thế nào đi nữa, không ít đạo thống hàng đầu đều đuổi về phía Vô Miện Chi Vương vì muốn tận mắt quan sát trận chiến này, còn các thế lực đạo thống hạng nhất trở xuống căn bản không có tư cách tiến vào Vương Quan Cổ Tinh.

Ai mà không biết, Nhật Bất Lạc vĩ đại vô cùng coi trọng thể diện, tin tức truyền ra đã không thể nào vãn hồi được nữa.

Thái Sơ Bắc Vọng và Đế Quý Diệt.

Bắt buộc phải có một người chết!

...

...

“Tên điên!”

Trong không gian hư vô hỗn độn, băng hàn bao trùm khắp nơi, một tiếng hô giận dữ phát ra từ quan tài pha lê.

Hoàng Như Thị vẫn ngủ say, nhưng biểu cảm trông rất khó coi, thậm chí còn có chút lo lắng.

Nếu nói đến đứa con rể hờ này, bà ta vẫn rất hài lòng với hắn, mọi phương diện đều hoàn hảo không khuyết điểm, quan trọng là Cẩm Sương xem hắn như mạng sống của mình.

Nhưng bây giờ, hắn ta lại đột nhiên tự tìm chết như một một tên ngu ngốc?

Tộc nhân của Thần tộc Hoàng Kim hiểu rất rõ sự chênh lệch cực lớn giữa Cổ Thần cửu trọng và Thần Linh sơ phẩm, tựa như khoảng cách giữa bùn lầy và mây xanh.

Ngay cả bà cũng không làm được!

Vô Cực Nhất, Vô Cực Nhị, Cẩm Sương nhà bà cũng tuyệt đối không làm được, con rể hờ căn bản không thể nào.

“Ngươi không lo lắng sao?”

Giọng điệu của Hoàng Như Thị có chút tức giận.

Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng trên đỉnh núi băng, đôi mắt xanh tuyệt đẹp tỏa ra từng tia óng ánh.

Tiện nhân, ngươi đang khiêu khích bổn cung!

Đương nhiên, nàng ta hiểu rõ suy nghĩ của chó săn, hắn luôn muốn đi theo bước chân của nàng, thậm chí còn muốn trèo lên đầu nàng để dương oai diễu võ.

Nàng tuyệt đối không cho phép điều này!

Nếu chiến thắng trận này, chiến lực của chó săn có thể ngang bằng nàng ta.

Cảm giác khẩn trương vì không còn năng lực để bảo vệ chó săn khiến Đệ Ngũ Cẩm Sương không biết nên làm gì, thậm chí còn không tìm được phương hướng

“Ngươi nghĩ thế nào?”

Hoàng Như Thị lo lắng thúc giục.

Nàng ta đâu có biết, hai người đang dùng phương pháp quái dị tán tỉnh nhau, người nào cũng muốn leo lên đầu đối phương.

“Tiện nhân nhất định sẽ thắng!”

Đôi mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương bỗng chốc trở nên lạnh đi, đôi bàn chân ngọc ngà mềm mại giẫm lên núi băng vỡ vụn, giọt nước chảy trên những ngón chân hồng hào, trông rất hấp dẫn.

“Sau một thời gian nữa, ta sẽ tiến vào cấm khu vũ trụ, rèn đục lại tu vi đỉnh phong.”

Giọng điệu của Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn lạnh lùng như cũ, nàng hất cằm lên một cách kiêu ngạo, làn da càng trở nên tinh tế hơn trong màn sương băng.

Hoàng Như Thị ngỡ ngàng một lúc, rốt cuộc chẳng đâu vào đâu, bản thân bà hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của nữ nhi.

Còn nữa, ngươi dựa vào đầu mà cược con rể hờ sẽ thắng?

Hoàng Như Thị hít một hơi, gỡ bỏ hoa băng trên ván quan tài, hoa băng liền hóa thành mảnh vụn lơ lửng ở nơi tận cùng trong không gian.

Một cảnh tượng hiện ra, đó chính là Vương Quan Cổ Tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play