Thái Sơ Cảnh Long vẫn mỉm cười, cất giọng nhờ vả.

Từ Bắc Vọng nhìn hắn chăm chú, bình tĩnh nói: “Mặt dày cỡ nào vậy?”

Thái Sơ Cảnh Long híp mắt, không thấy nói gì.

“Ngao!”

Một tiếng kêu vang lên, con Kim Ô Thần Điểu to lớn xé rách hư không, nam một nữ đứng sừng sững trên lưng nó, cả hai đều phát ra khí tức cảnh giới Tranh Độ.

“Tiểu bối, xét theo tộc huấn Nhất Bất Lạc, lợi ích cá nhân phải phục tùng cho lợi ích của Thần tộc.”

“Chuyện này liên quan đến tiền đồ của Cảnh Long, vẫn cần đến sự giúp đỡ của ngươi. Hai người chúng ta lấy danh dự để đảm bảo, hắn sẽ hoàn trả Đạo khí lại cho ngươi khi trở về từ di tích phong ấn.”

Phụ nhân có diện mạo xinh đẹp khẽ nói, giọng điệu vô cùng ôn hòa.

“Thứ lỗi, ta không thể tuân theo.”

Từ Bắc Vọng vẫn bình tĩnh thong dong, đáp lại một cách rất tự nhiên.

Nói mấy chuyện danh dự, quang minh chính đại làm gì, đồ đã cho mượn coi như mất trắng.

Đối phương chỉ cần tìm một lý do đại khái, tỷ như đã bất cẩn làm mất rồi, sau đó có thể chiếm giữ Cấm Đạo Hoàn cho riêng mình.

Ánh mắt Thái Sơ Cảnh Long bắn ra tia sáng sắc lẹm, khuôn mặt nhuốm một màu âm trầm khó nhận ra.

Chỉ mới tạo dựng một chút tiếng tăm, thì tưởng mình có thể sánh ngang với phôi thai thiên đạo à?

Địa vị của ngươi trong tộc, còn chưa được nhìn thấy được bóng lưng của ta!

“Ngươi muốn đi ngược lại tộc huấn của Thần tộc?”

Nam tử trung niên vạm vỡ trầm giọng nói, tạo ra sức ép nặng nề.

Từ Bắc Vọng bình tĩnh bóp nát ngọc bội.

Ba người nhìn nhau, vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Trong cơn mưa tiên như trút nước, giọng nói quyền thế của Thái Cực Hồng vang vọng khắp tổ địa Nhật Bất Lạc.

“Cút về!”

Hai chữ vang lên như sấm nổ, chấn động cả một dãy núi, ngăn cách sương thần mưa tiên.

Hai cường giả Tranh Độ ngạc nhiên, không dám thở mạnh.

Phụ nhân xinh đẹp im lặng một lúc, sau đó trầm giọng nói: “Cảnh Long đang trong thời gian khó khăn…”

Lập tức bị ngắt lời.

“Mau rời đi trước khi ta tức giận.”

Khuôn mặt hơi béo của Thái Sơ Hồng dần dần ấp ủ mây đen.

Thái Sơ Bắc Vọng là hôn phu được chỉ định của Thần Đồ Mộng Chi, ở một mức độ nhất định, địa vị của hắn còn hơn cả Thái Sơ Cảnh Long.

Nghe vậy, sắc mặt Thái Sơ Cảnh Long trở nên đỏ bừng, hắn ta có chút tức giận bỏ đi.

Hắn ta đều hơn Thái Sơ Bắc Vọng về mọi mặt, đúng là không hiểu nổi thái độ của Hồng trưởng lão.

Thấy không làm gì được, hai cường giả Tranh Độ hóa thành một luồng sáng lao vụt đi.

“Đừng nói là các ngươi thèm muốn, ngay cả lão phu cũng có động lòng.”

Thái Sơ Hồng oán thầm trong lòng, Đạo khí xếp thứ chín mươi tám trong Đạo Vật Phổ, ai mà không muốn chứ?

Nhưng thân phận của Thái Sơ Bắc Vọng rất đặc biệt, không những hắn có thiên phú hơn người, mà còn nắm giữ một mối hôn sự quan trọng, cho nên Thần tộc sẽ không thể cưỡng ép hắn giao ra Cấm Đạo Hoàn.

Thái Sơ Hồng đang chuẩn bị rời đi, thì bị Từ Bắc Vọng gọi lại.

“Chuyện gì?”

Thái Sơ Hồng ghé mắt nhìn về phía tên tiểu bối này.

Từ Bắc Vọng khom người thi lễ, cung kính nói: “Vãn bối muốn đi đến Vô Miện Chi Vương, quyết chiến một trận sinh tử với Đế Quý Diệt.”

Thái Sơ Hồng nhíu mày, qua loa một câu: “Đến ngày ước định rồi nói sau.”

Đợi sau khi ngươi cưới Thần Đồ Mộng Chi vào Nhật Bất Lạc, ta mặc kệ ngươi làm gì thì làm.

Ước hẹn trăm năm đã định ra trước đó, dựa vào thiên phú trác tuyệt của tên tiểu bối này, đến lúc đó, hắn mang theo Cấm Đạo Hoàn cũng chưa chắc sẽ thua Đế Quý Diệt.

“Vãn bối đi ngay.”

Từ Bắc Vọng nói.

Cái gì?

Kim Ô Thần Điểu đột nhiên chao đảo, giống như thất kinh.

Bản mặt mo của Thái Sơ Hồng lập tức biến sắc bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, khí tức hỗn độn quanh thân đột nhiên bành trướng, điềm báo cho cơn phẫn nộ mịt mù của ông ta.

Mà chín nữ bộc đều hóa đá tập thể, từng khuôn miệng thơm đều mở lớn, trái tim của bọn họ suýt chút nữa ngừng đập.

Chủ nhân có hiểu rõ mình đang nói gì không?

“Hoang đường nực cười, đầu ngươi bị cửa đè rồi sao?”

Thái Sơ Hồng không chút khách khí mà mắng chửi, từng sợi tóc vàng thưa thớt tung toé giữa trời, ông ta tức giận đến mức bật cười.

“Vãn bối đã quyết chí, lập tức lên đường đến Vô Miện Chi Vương vào ngày mai.”

Ngữ khí ôn nhận lộ ra một chút hời hợt, giống như hắn chỉ đang miêu tả một câu chuyện nhỏ râu ria.

“Làm càn!”

Sau khi xác nhận tiểu bối không phải đang nói đùa, Thái Sơ Hồng thật sự phát nộ, cực kỳ nghiêm nghị trách cứ: “Thần tộc chăm chú vun trồng cho ngươi, không phải để ngươi cậy mạnh vô vị, càng không phải để ngươi đi làm những chuyện mất mặt xấu hổ!”

“Sự chênh lệnh giữa Thần Linh sơ phẩm và Cổ Thần cửu trọng (cấp chín), ngươi căn bản không có cách nào tưởng tượng được.”

“Dựa vào tu vi yếu ớt hiện giờ, ngươi hoàn toàn không thể thi triển Cấm Đạo Hoàn trước mặt Đế Quý Diệt!”

Nghe vậy, Từ Bắc Vọng vẫn không that đổi sắc mặt, tùy ý nói: “Vãn bối nắm chắc.”

Vẻ mặt của Thái Sơ Hồng cực kỳ khó coi, phẫn nộ nói: “Ngươi chết cũng không sao, nhưng sao ta có thể giải thích với Hồn Bất Quy? Ngươi sẽ làm tổn hại cực kỳ lớn đến lợi ích của Thần tộc!”

“chân tướng” rốt cuộc cũng đã phơi bày…

Từ Bắc Vọng có chút cạn lời, nói gần nói xa đều không rời khỏi tám chữ “vẫn chưa kết thành thông gia”.

Thật ra hắn cũng hiểu khoảng cách giữa bản thân và phôi thao thiên đạo, chỉ ba mươi vị trí đầu của bảng Vấn Đạo mới có thể theo đuổi cảnh giới Đạo Quân, giá trị quá to lớn.

Dù sao đi nữa, đây cũng là kế hoạch đối ngoại của Nhật Bất Lạc, Thái Sơ Hồng cực kỳ lão luyện thâm trầm, ông ta nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, trầm giọng nói: “Ngươi thật sự nắm chắc?”

Nhìn vào hành động việc làm không khác gì tên ngu xuẩn lỗ mãng của tiểu bối, phải chăng hắn đã nắm giữ thần thông huyền diệu? Cho nên mới đưa ra quyết định đột ngột như thế?

“Nắm chắc thắng lợi trong tay.” Từ Bắc Vọng thản nhiên nói.

Cho dù không tin cũng không đồng ý, nhưng Thái Sơ Hồng vẫn không tiếp tục bác bỏ.

Ông cũng không thể bắt giam hay hạn chế tự do của hắn a?

Con đường trường sinh tuân theo đại đạo, thuận theo tự nhiên, nếu như vi phạm quy luật này sẽ cực kỳ tổn hại đến đạo tâm, thậm chí biến thành phế nhân từ đầu đến đuôi.

Bản thân đưa ra lựa chọn, hậu quả cũng tự mình gánh chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play