Một tinh vực thượng đẳng màu mỡ phồn hoa đã hoàn toàn biến thành một mảnh hoang tàn tịch mịch!
Bầu không khí trở nên yên lặng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng chim vỗ cánh, yên lặng đến mức khiến cho tông phái Viễn Cổ Thần Tiêu như rơi vào hầm mộ!
“Tôn thượng, xin hỏi…”
Thanh âm khàn khàn run rẩy vang lên, một thân ảnh già nua hốt hoảng chạy đến từ nơi tận cùng vũ trụ, một mực cung kính quỳ phục tại hư không.
Chính là chưởng môn của tông phái Viễn Cổ Thần Tiêu, đại năng Tranh Độ một nhất.
Nơi này vẫn yên tĩnh không tiếng động như cũ.
Từng tầng ánh nắng mặt trời xán lạn chiếu sáng toàn bộ tinh vực, giống như là thiên đạo tối thượng độc tôn, uy áp khổng lồ làm cho mỗi một thần hồn phải run rẩy.
“Đi ra đây.”
Một thanh âm thong thả vang vọng, nam tử áo trắng lộng lẫy tùy ý ném ra một khối ngọc bài, sắc mặt vẫn vô cảm như cũ.
Ngọc bài vừa rơi xuống, chầm chậm phóng đại ở giữa hư không, chân dung của một tên nam tử hiện ra.
Trong chốc lát, mấy ngàn vạn đệ tử lặng câm như hến.
Kỳ Cốc Thiên Đế…
Các trưởng lão thượng tầng của tông phái Thần Tiêu cùng nhau nhìn về phía một nam tử áo đen đang đứng bên trong một toà cung điện đồ sộ.
Một loại dự cảm không lành mãnh liệt dâng trào trong đáy lòng Kỳ Cốc, hắn ta cật lực duy trì tâm tình tỉnh táo, từng bước một tiến tới.
“Là ngươi.”
Áo bào trắng lay động dưới ánh mặt trời sáng chói, tóc vàng phấp phới giữa không trung, ánh mắt của nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ lạnh lẽo như sắt thép.
Mặc dù người này chỉ là một cường giả Ngụy Thần, nhưng hắn ta chỉ lẳng lặng sừng sững đứng ở chỗ đó, lại có thể nắm giữ quyền sinh sát bất diệt trong tay, khiến cho toàn bộ tinh vực đều phải khiếp sợ!
Một người được hộ giá bởi Chí Cao của Nhật Bất Lạc, hắn rốt cuộc có năng lực kinh khủng tới mức nào?
Hơn nữa, vì sao hắn ta lại có một bộ dáng hùng hổ dọa người ngay khi vừa đến Tinh vực Linh Trạch như vậy?
Kỳ Cốc lặng im không nói gì, hắn chắc chắn mình chưa từng đắc tội với Nhật Bất Lạc, cũng chưa bao giờ gặp qua nam tử trẻ tuổi này.
Ngu xuẩn đến mức nào mới đi trêu chọc Thần tộc Nhật Bất Lạc vĩ đại chứ?
“Nghe nói ngươi đã tiện tay phá huỷ một tinh vực đúng không?”
Ngữ khí của nam tử áo trắng có chút hời hợt, giống như đang nói chuyện phiếm với cùng lão bằng hữu, khuôn mặt còn phảng phất ý cười.
Nghe vậy, Kỳ Cốc tựa như rơi vào đáy vực, hắn ta cảm thấy lạnh hết cả người.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm hắn, nụ cười ban đầu dần dần biến mất: “Rất xin lỗi, nơi đó là cố hương của ta.”
Ngay khi thanh âm lạnh lùng vừa dứt.
Ầm ầm!
Tựa như sấm sét nổ giữa trời quang, vô số người cảm thấy đầu choáng mắt hoa, đạo tâm liền muốn sụp đổ trong nháy mắt!
Chuyện này sao có thể?
Theo suy nghĩ của bọn họ, hành động tiện tay hái diệt một tinh vực căn bản không đáng để nhắc tới, số lượng tinh vực sụp đổi mỗi ngày nhiều vô số kể.
Đừng nói đến cường giả Thiên Đế, ngay cả đám người Đại Đế cũng từng phá huỷ không ít, dù không đến mười thì cũng đến tám chín tinh vực.
Mà bây giờ…
Đám đệ tử của tông phái Viễn Cổ Thần Tiêu run rẩy cả người, tựa như vừa bị một chậu nước đá đổ xuống đỉnh đầu, cảm giác băng lãnh vô tận quét tới!
Trong lúc lơ đãng, bút sa gà chết, khó mà vãn hồi!
Vậy mà đắc tội Nhật Bất Lạc!
Trong khoảnh khắc, tất cả trưởng lão nhìn về phía Kỳ Cốc đang thất hồn lạc phách, thần sắc lo lắng cùng khẩn cầu.
“Vận mệnh trêu đùa, đang trêu đùa ta…”
Kỳ Cốc ngơ ngơ ngác ngác giống như kẻ điên, cơ mặt cứng ngắc cố gắng nặn ra một nụ cười thê lương: “Ta nguyện đền mạng.”
Sự tình phát sinh ở trên người Kỳ Cốc còn thấp hơn so với xác suất thiên thạch rơi vào đỉnh đầu, nhưng vì bảo vệ vợ con và tông môn, hắn chỉ có lấy cái chết bồi thường.
Các đệ tử đều âm thầm thở dài một hơi, tính mệnh của một Thiên Đế chắc cũng đủ để xoa dịu sự phẫn nộ của vị thiên kiêu tộc Nhật Bất Lạc kia?
Ai ngờ.
Thiếu niên tuấn mỹ lại nở nụ cười lạnh băng một lần nữa, nói khẽ: “Trong mắt ta, ngay cả chó hoang ngươi cũng không bằng, cái mạng của ngươi đáng giá mấy lượng đây?”
Ngay khi hắn ta vừa dứt lời, mặt trời che đậy toàn bộ thiên không, mặt đất biến thành xiềng xích vàng kim, pháp tắc tinh vực sụp đổ, từng đôi bàn tay khổng lồ xuất phát từ mặt trời quét ngang mà tới.
“Không!”
Cường giả Tranh Độ gào thét thảm thiết, khí tức bất diệt lập tức bị giam cầm, mười đạo hư ảnh nắm đấm của Chí Cao lập tức rơi xuống.
Oanh!
Toàn bộ sao trời chấn động, đạo vận vỡ vụn với tốc độ đáng sợ, cường giả Tranh Độ hóa đá như pho tượng, thân thể trong khoảnh khắc bị thiêu đốt.
“Tru!”
Thanh âm già nua được bao phủ bởi một sợi khí cơ, mặt trời chói lọi phi nhanh tiến tới tận cùng vũ trụ, bắt giữ và xoá sổ một hư ảnh khác.
Ngay sau đó, mặt trời bộc phát khí thế hồng hoang sơn hải vô địch, từng hư ảnh vàng kim sừng sững lạnh lùng vô tình, toả ra hào quang vạn trượng.
Mặt đất rạn nứt, thành trì không ngừng sụp đổ, ngàn vạn dặm thổ địa hóa thành bột mịn.
“Lão tổ tông chết rồi, ngày tận thế tới…”
“Kỳ Cốc đáng chết, ngươi đã đẩy tông phái Thần Tiêu vào tình thế vạn kiếp bất phục!”
Các đệ tử của tông phái Viễn Cổ Thần Tiêu đều than khóc tuyệt vọng, thần hồn run rẩy, không dám động đậy, thậm chí còn có người bật khóc thành tiếng.
Kỳ Cốc đau khổ đến phát cuồng, hắn ta hối hận tột cùng, hai mắt chảy ra huyết lệ, lý trí biến mất triệt để, xuất ra một chưởng về phía nam tử áo trắng kia.
Khí tức Thiên Đế bao trùm xuống, thề phải chôn sống kẻ đầu têu.
Nhưng Chí Cao của Nhật Bất Lạc đứng sừng sững trên mặt trời sao có thể ngồi nhìn thiên kiêu nhà mình bị thương tổn?
Một cái bóng xiềng xích vàng kim vừa vặn chiếu ra, cơ thể Kỳ Cốc biến thành trăm mảnh, chỉ còn sót lại một vũng máu trên mặt đất.
Cùng lúc đó, Thiên Đế và Đại Đế của tông phái Thần Tiêu đều tử vong, Cổ Thần hầu như không còn, Tinh vực Linh Trạch vỡ vụn một góc.
Rất nhiều pháp tắc biến hóa, ngàn vạn hiện tượng kì dị hiển thị, giống như thiên đạo khóc thương cho thảm cảnh nhân gian.
Bởi vì trận chiến thiên về một bên này vẫn khiến rất nhiều sinh linh vẫn bị đồ sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT