Lão giả gầy yếu lần thứ hai cất cao ngữ khí, thể hiện ý tứ không được xía vào.

Đại Nhật nóng rực trên đỉnh đầu Thái Sơ Hồng đột nhiên chấn động, tựa như muốn hủy diệt cả hòn đảo nhỏ, biểu cảm xanh mét trên khuôn mặt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hậu duệ đứng thứ chín mươi lăm vạn trong bảng Vấn Đỉnh, có nên từ bỏ hay không?

Nếu như một mực bảo vệ hắn, mối quan hệ với Hồn Bất Quy có thể nảy sinh rạn nứt hay không?

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, ông ta híp híp mắt, giọng nói khàn khàn: “Lưu lại một sợi khí tức.”

Kẻ này đã sống đời thứ hai, dù trùng sinh một lần nữa cũng có thể mang theo huyết mạch Nhật Bất Lạc.

“Không có khả năng.”

Thần Đồ Cảnh vô tình bác bỏ.

Nhất định phải triệt để bóp tắt, không thể lưu lại bất kỳ hy vọng sống nào cả.

Tuy rằng ông ta không rõ ràng kẻ này có Minh khí hay không, nhưng thà giết lầm còn hơn bỏ sót!

Thái Sơ Hồng chuyển tầm mắt về phía Từ Bắc Vọng, ông ta muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng phất tay áo quay lưng lại.

Từ Bắc Vọng giống như rơi vào hầm băng, từng tấc từng tấc da thịt trên thân thể bị cứng ngắc, nhưng hắn lại không bất kỳ biểu lộ bất kỳ điều gì ở trên mặt.

Không có gì ngoài ý muốn, hắn bị ném bỏ.

Giờ phút này, hắn ta không hề sợ hãi trước cái chết, mà chỉ cảm thấy nhớ nhung nữ tử váy tím và con mèo ngốc suốt ngày líu ríu bên người.

Chó săn vô năng, chỉ có thể đi được tới đây, không thể tiếp tục bồi người trên quãng đường còn lại nữa.

Ngươi cũng biết, ta đã rất cố gắng.

Thật sự rất cố gắng.

Thái độ bình tĩnh của nam tử tuấn mỹ khiến rất nhiều người của thị tộc Thần Đồ cảm thấy kính nể trong lòng, kẻ đối mặt với cái chết mà có thể lạnh nhạt như vậy quả thực cực kì hiếm thấy.

Một bàn tay khổng lồ quấn quanh sương mù vô tận xuất hiện trong hư không, sau đó phong ấn thiên địa, xé nát màn mưa tiên rồi lao đến chỗ nam tử áo trắng

“Đáng tiếc…”

Thái Sơ Hồng hít một hơi, tận mắt chứng kiến hậu bối trước mặt mình, nội tâm ông ta không thể không chấn động.

Nhưng vào lúc này.

Ầm!

Bàn tay khổng lồ tan nát thành bột mịn, một tấm gương cổ xưa lộng lẫy vọt tới, mặt kính chiếu ra dung mạo quỷ dị của phụ nhân, đôi mắt của bà ta bao phủ trong màn sương mù đen kịt.

“Nữ nhi của ta muốn kẻ này, nếu hắn ta chịu ở rể thần tộc Hồn Bất Quy thì hãy tha chết cho hắn.”

Thanh âm mờ mịt của phụ nhân hướng về phía Thái Sơ Hồng.

Thần Đồ Cảnh khẽ giật mình, nhưng cũng không phẫn nộ mà chỉ lâm vào trầm tư.

Hắn cảm thấy lời nói vừa mới truyền đến có chút ý tứ.

Tại sao phải nóng lòng hủy diệt, sao không chậm rãi đào móc?

“Là Minh khí?”

Hắn lợi dụng quy tắc đạo vận để truyền âm ngược lại

“Đúng.”

Mặt gương phản hồi.

Thần Đồ Cảnh gật đầu, sau đó ung dung bình thản đi đến chỗ người trẻ tuổi: “Nếu ngươi chịu gả cho thiên kiêu trong tộc chúng ta, thì tội nghiệt phá hủy cầu Nại Hà và tàn sát Mạnh Bà sẽ được xóa bỏ.”

Một nơi sâu trong đáy mắt Thái Sơ Hồng phát ra một tia kinh hãi không dễ phát giác, hắn đương nhiên biết phụ nhân kia đã đạt đến cảnh giới Tranh Độ bốn bước, một cường giả Chí Cao bất hủ.

Mấu chốt là con gái nàng.

Thần Đồ Mộng Chi, phôi thai thiên đạo, thiên kiêu xếp thứ mười lăm trên bảng Vấn Đỉnh, cũng có thể xếp thứ hai trong thế hệ trẻ tuổi tại Hồn Bất Quy.

Sau khi thanh âm rơi xuống, khuôn mặt của rất nhiều tộc nhân Hồn Bất Quy lộ ra vẻ chấn kinh.

Hắn gả cho Mộng Chi?

Nếu xét theo tu vi thì chính là đũa mốc chòi mâm son, hắn ta căn bản không xứng người ấy.

Nhưng một đệ tử đích mạch Nhật Bất Lạc đi ở rể sẽ gây lên một trận sóng lớn trong chư thiên bạn vực.

“Không có khả năng.”

Hiện tại, Thái Sơ Hồng một mực bác bỏ.

Nỗi ô nhục này, Nhật Bất Lạc vĩ đại cũng gánh không nổi!

Người trong mặt kính trầm mặc một lát, sau đó lại nói ra lời khiến đám người không thể tưởng tượng nổi: “Chờ đến khi nữ nhi của ta trở về từ Phong Đế Thiên Thê, nàng sẽ tự mình đi gặp hắn, sau đó mới đưa ra quyết định có gả cho hắn hay không.”

“Được.”

Thái Sơ Hồng nhanh chóng trả lời, như thể sợ đối phương đổi ý.

Đúng là kiếm bộn rồi.

Phụ nhân rốt cuộc đang mưu đồ cái gì?

Ai nấy đều có thể dễ dàng suy luận ra, tên tiểu bối Thái Sơ Bắc Vọng này có lẽ rất cần thiết với nàng ấy.

Nhưng mặc kệ như thế nào, thần tộc Nhật Bất Lạc không những sẽ không mất mặt, mà ngược lại còn được mặt mày mát mặt.

Từ Bắc Vọng bình tĩnh như đầm nước đọng, hắn bò lên từ bên dưới vực sâu vạn trượng, sự tức giận trong lòng cũng bị cuốn đi, hắn thậm chí còn cảm thấy hoang đường buồn cười.

Ta chỉ có một thôi.

Vô Thiên Yếm Vãn muốn, Thần Đồ Mộng Chi cũng muốn?

Được, ta cho các ngươi tự quyết, tốt nhất là lưỡng bại câu thương. Dù sao hai bên cũng là những thiên kiêu nằm trong mười lăm vị trí đầu của bảng Vấn Đỉnh, bất kỳ ai cũng cao cao tại thượng cả.

Nói thật, đám người đã vô tình ban ra một đại ân, giúp hắn giải quyết mối lo sẽ bị bà điên săn đuổi. Hiện tại, đối tượng của nàng nên đổi thành Thần Đồ Mộng Chi mới phải?

Về phần Thần Đồ Mộng Chi, nàng ta chắc chắn không có Minh khí, không phải bà điên kia từng nói hắn là người duy nhất sở hữu Minh khí mà nàng ta đã gặp qua sao?

Nhưng hai mẹ con Thần Đồ Mộng Chi nhất định hiểu rõ về Minh khí, cho nên bọn họ mới nhớ thương thân thể này của hắn, muốn mang hắn về để làm thí nghiệm. Nói trắng ra, Từ Bắc Vọng hắn chỉ là con chuột bạch trong mắt các nàng mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play