Người này được biết đến như một Thiết Diện Phán Quan, có thể phân biệt thiện ác, chủ trì chính nghĩa, công chính không thiên vị.
“Vừa mới leo lên bảng Vấn Đỉnh, xếp hạng trên chín mươi lăm vạn, ngươi rất tự hào?”
Giang Thiên Quân bày ra sắc mặt tối sầm u ám, gắt gao nhìn chằm chằm hậu bối tuấn mỹ.
Từ Bắc Vong ra vẻ sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Sứ quân, vãn bối nhất thời lỗ mảng nên đã gây ra họa lớn, cảm thấy hối hận không thôi.”
“Lỗ mãng?”
Tiếng sấm cuồn cuộn, con mắt lớn trên trán Giang Thiên Quân phát ra hỗn độn chìm nổi, ông ta tức giận nói: “Ban đầu, ngươi chứng minh bản thân hoàn mỹ như thế nào, nhưng ngươi lại đang bôi đen thần tộc Nhật Bất Lạc vĩ đại!”
“Sứ quân, vãn bối biết sai.”
Từ Bắc Vọng cúi thấp đầu, tỏ ra luống cuống thấp thỏm.
Giang Thiên Quân chuyển sang thân ảnh áo bào đỏ, ngữ khí càng thêm phẫn nộ nói: “Thái Sơ Kế Hoài, bởi vì người khác không nguyện ý chế tạo lô đỉnh cho ngươi, ngươi trực tiếp tàn sát một tỷ vạn sinh linh, khiến cho oán khí ngập trời, che lấp đạo vận sao trời!”
Khá lắm, đây mới là ác nhân a…
Thân ảnh áo bào đỏ tên Thái Sơ Kế Hoài cũng cúi đầu thật sâu, trầm giọng nói: “Đối phương bất kính với Nhật Bất Lạc, vãn bối thay người trừng phạt…”
“Câm miệng!”
Giang Thiên Quân lạnh lẽo nhìn hắn: “150 năm trước, xếp hạng của ngươi ở trên bảng Vấn Đỉnh khoảng chừng mười bảy vạn, nhưng bây giờ vẫn còn mắc kẹt ở mốc mười lăm vạn, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
Khi bị đụng đến vị trí nhạy cảm nhất trong nội tâm, khuôn mặt yêu dị của Thái Sơ Kế Hoài lập tức đỏ bừng, tóc vàng trở nên tán loạn.
“Thái Sơ Bắc Vọng, ta niệm tình ngươi lần đầu vi phạm, nên sẽ khoan hồng xử lý lần này, chỉ hủy bỏ tài nguyên tu luyện hai mươi năm.”
“Nếu như còn dám tái phạm, ngươi sẽ bị đánh vào Tù Thần Tinh Vực, thậm chí còn bị tước đoạt huyết mạch!”
Thanh âm của Giang Thiêm Quân vang vọng như sấm sét giữa trong mây mù.
“Tuân mệnh.”
Từ Bắc Vọng miễn cưỡng đáp ứng.
Tài nguyên tu luyện của Nhật Bất Lạc dành cho tộc nhân không thể hình dung bằng hai chữ “hậu hĩnh”, tròn trĩnh hai mươi năm không thể nhận được “tiền lương”, mức trừng phạt này thật sự không nhỏ.
Bởi vậy có thể thấy rằng, thần tộc Nhật Bất Lạc đã làm rất tốt về phương diện này.
“Thái Sơ Kế Hoài, ngươi cũng tước đoạt tài nguyên tu luyện trong hai mươi năm tới.”
Thanh âm rơi xuống, Giang Thiên Quân phất tay áo rời đi: “Cút ngay lập tức!”
Từ Bắc Vọng triệu hồi Kim Ô Thần Điểu, không nói một lời mà rời đi ngay tức khắc.
Hoàn toàn không công bằng, cái tên ngu xuẩn này tàn sát hàng vạn sinh linh, nhưng lại bị trừng phạt nhẹ như vậy?
Xem ra. những người khác xếp hạng cao trong bảng Vấn Đỉnh sẽ nhận được đãi ngộ đặc biệt.
Từ Bắc Vọng không thể ở lại Thiên Đình quá lâu, hắn lấy ra một khối ngọc giản, phân phó chín nô bộc trở về tổ địa.
Tinh vực Ngân Hà sáng chói rạng rỡ, rất nhiều thân ảnh lui tới nơi đây, một đại điện truyền tống nằm sừng sững trong tinh mạc Ngân Hà.
Mỗi con Ngọc Kỳ Lân cố thủ bên cạnh những cây cột trong cung điện, chúng cũng không phải là hình tượng điêu khắc, mà chính là từng con thần thú có cấp bậc Đại Đế đang quan sát quá khứ của các sinh linh.
“Diện kiến Thái Sơ công tử.”
Từng tu sĩ tiên sứ dừng lại, cung kính chào hỏi nam tử áo trắng.
Từ Bắc Vọng vẫn vô cảm như cũ, hắn tận lực chờ đợi tại đây, chính là tìm kiếm cơ hội lập công.
Không bao lâu, Thái Sơ Kế Hoài mang theo bộ mặt u ám đi về phía trận pháp truyền tống, khi gặp phải một vài tiên sứ không biểu lộ thần sắc kính sợ ở ven đường, hắn trực tiếp trấn sát đối phương thành bột mịn.
“Huynh trưởng, bớt giận.”
Từ Bắc Vọng đi qua, khuôn mặt biểu lộ ý cười thân cận ôn thuận.
Thái Sơ Kế Hoài liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Một kẻ ở rể mà thôi.”
“Đúng vậy.”
Vì để lôi kéo làm quen, Từ Bắc Vọng liên tục gật đầu.
Xem ra, đám người Thần Tộc Hoàng Kim này, thực chất cực kỳ xem thường người ở rể, ngay cả Giang Thiên Quân đang chấp chưởng trên Thiên Đình cũng không nhận được sự tôn trọng của bọn ngu xuẩn này.
“Nếu ta xếp trong hàng một vạn trên bảng Vấn Đỉnh, cái tên mặt đen đó dám phán xét ta sao?”
“Đáng hận!”
Thái Sơ Kế Hoài vẫn chưa hết giận, tên mặt đen Giang Thiên Quân vừa mới ra sức bóc tách vết sẹo của hắn, khiến hắn cảm giác nhục nhã vô cùng.
“Huynh trưởng chớ để ở trong lòng.”
Từ Bắc Vọng trầm giọng khuyên nhủ.
Xem ra, đối phương tu luyện trì trệ không tiến, khiến cho tính tình trở nên bạo ngược, giống như vừa ăn phải một thùng thuốc nổ.
“Cút!”
“Ngươi đích thị là tên phế vật, chỉ biết khi dễ một đám sâu kiến ti tiện, vừa mất mặt vừa xấu hổ!”
“Cùng chung huyết mạch với ngươi, chính là nỗi nhục của ta!”
Thái Sơ Kế Hoàng khẽ chớp hai hàng lông mi dày đặc, bày ra biểu cảm châm chọc không thể nghi ngờ.
Nếu không phải nể tình đối phương là đồng tộc, chỉ dựa vào dung mạo tuấn mỹ này, hắn ta liền muốn hung hăng lăng nhục cho bõ ghét.
Thái Sơ Kế Hoài bước vào bên trong đại điện truyền tống, lấy ra bản đồ tinh vực, thân ảnh tiến vào bên trong quang ảnh, lập tức biến mất ngay tức khắc.
“Ngược lại, ta muốn xem ngươi có thể cuồng vọng được mấy ngày?”
Từ Bắc Vọng thầm nghĩ trong lòng, ghi nhớ điểm sáng bên trên bản đồ của đối phương ở trong đầu, sau đó tuỳ tiện truyền tống đến một hành tinh cổ đại.
Nói thật, Từ Bắc Vọng vốn có một chút lòng trắc ẩn đối với Thái Sơ Kế Hoài, nhưng đối phương há miệng ngậm miệng đều là phế vật, điều này đã hoàn toàn chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn.
Kẻ dám trêu chọc nội ứng, thật sự ngu như trâu bò!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT