Vùng đất tổ tiên của Nhật Bất Lạc, Xích Ô Cổ Tinh.

Thân thể chạm vào hỏa diễm dường như vạch ra máu trong cơ thể, câu thần chú ngân vang lên trong tim như một Đạo Quân bất tử.

[Hoặc là tự mình hủy diệt, hoặc là tạo ra vinh quang, thần tộc Nhật Bất Lạc không được phép cúi đầu trước sự tầm thường.]

Ầm ầm!!!

Thoáng chốc, hàng trăm hành tinh xoay tròn cùng lúc, ánh sao chói lọi chiếu vào nam tử áo trắng, bóng người gần như biến mất trong dải gân hà.

“Đạo tâm cứng cỏi ngoan cường.”

“Tên gọi của kẻ này là Thái Sơ Bắc Vọng? Hãy tập trung chú ý đến hắn.”

“Để hắn mau chóng leo lên bảng Vấn Đỉnh…”

Tại nơi sâu thẳm trong tinh vực, khu vực tận cùng của vũ trụ, những giọng nói xưa cũ vang lên, xuyên qua hàng trăm vạn tinh cầu.

Nam tử áo vàng lặng lẽ gật đầu, con ngươi quái dị của hắn lộ ra vẻ tán thành khó có thể nhận ra ra.

Mặc dù Từ Bắc Vọng không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang dò xét đạo tâm của chính.

Hắn ta cảm thấy hạnh phúc không thôi.

Thần tộc Nhật Bất Lạc làm việc này, thực chất cũng là điều bình thường, tộc nhân của bọn hắn đều là những thiên kiêu đầy đủ may mắn và tài năng, bọn họ cần phải kiểm tra làm gì? Vẽ vời thêm chuyện!

Chỉ có đạo tâm mới có thể tạo ra sự khác biệt, cũng quyết định hạn mức cao nhất của một người.

Mà đây chính là lợi thế của Từ Bắc Vọng.

Nếu thực sự có một thần vật kiểm tra khí vận —

Hừ, tên khốn xui xẻo kia, lập tức cút khỏi Nhật Bất Lạc, đừng làm vấy bẩn vinh quang của Thần tộc chúng ta!

Cùng lúc đó.

Bùm!

Mặt trời kim sắc khổng lồ có kích thước tỷ vạn trượng quét ngang qua tinh vực, trôi nổi trên bầu trời Xích Ô Cổ Tinh, vùng đất cực lạc nằm trên một góc mặt trời xuất hiện rất nhiều hư ảnh chìm nổi.

Một chiếc đèn lồng cổ vọt tới, một sợi khí tức Từ Bắc Vọng bám bên trên.

Sau đó, chiếc đèn lồng cổ kính quay trở lại mặt trời sáng chói.

“Đây là hồn đăng, ta không muốn nhìn thấy nó bị dập tắt.”

Nam tử áo vàng trầm giọng nói, lập tức dùng một chưởng đẩy Từ Bắc Vọng vào trong Xích Ô Cổ Tinh.

...

...

Bầu trời vàng óng đổ mưa tầm tã.

Không, đây không phải giọt mưa, mà là tiên khí hóa lỏng, đạo vận quá hùng vĩ, một giọt mưa rơi dường như ẩn chứa chân lý của một thế giới.

Trong tầm mắt của Từ Bắc Vọng, hắn có thể thấy tiên dược tiên thảo đang sinh trưởng mạnh mẽ ở xung quanh, rậm rạp đến mức khiến cho người ta giận sôi. Một vài tiên dược còn sinh ra linh thức, đang vui sướng nhảy múa trong cơn mua tiên khí.

Đi trong cơn mưa thần tiên, Từ Bắc Vọng hạnh phúc không gì tả được.

Chỗ xa xa, hắn có thể cảm nhận từng đạo khí tức đang dồn dập lướt tới, tất cả đều là nam nữ trẻ tuổi, mái tóc vàng óng rối tung.

Bọn hắn nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Từ Bắc Vọng, không chào hỏi mà bỏ đi ngay lập tức.

Từ Bắc Vọng cố gắng hết sức để kiềm chế sự cảm xúc của mình, cố gắng giả vờ bình tĩnh.

Chết tiệt!

Bọn hắn đều là khí vận chi tử!

Cây khí vận có ít nhất chín mươi tám lá, ánh sáng khí vận tràn đầy, tạo thành những dòng suối hào quang chảy xuôi.

Khí tức vừa rồi, có hơn tám mươi tên!

Tỉnh táo lại… Từ Bắc Vọng nheo đôi mắt xanh và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Đừng mất bình tĩnh trong lúc này, đám người này không thể chọc vào.

Hắn không thể mờ mắt trước sự cám dỗ, nếu muốn sống lâu dài phải leo lên từng bước, cuối cùng trở thành tộc nhân kiệt xuất nhất của Nhật Bất Lạc.

“Đi theo ta.”

Một ông lão lưng gù đột nhiên xuất hiện, đứng sừng sững phía trên Kim Ô Thần Điểu, dẫn dắt Từ Bắc Vọng đi về phía trước.

Trên đường đi, một số tu sĩ cấp độ Thiên Đế lên tiếng chào hỏi Từ Bắc Vọng, duy trì tư thế tương đối thấp.

Đám người này không có tóc vàng, cũng không phát ra khí tức huyết mạch.

Bọn hắn có vẻ như là người ở thể của Thần tộc Nhật Bất Lạc.

Người ở rể không có địa vị…

Trong thoáng chốc, Từ Bắc Vọng đã bị ảo giác.

Cổ Thần không bằng chó, Thiên Đế đi khắp nơi.

Chỉ khi chân chính bước vào thế lực đỉnh cao trên tiên giới, hắn mới hiểu được nó đáng sợ như thế nào, đây chính là góc nhìn của Thần tộc Hoàng Kim, cao cao tại thượng quan sát hàng tỷ ngôi sao!

Kim Ô Thần Điểu nhảy lên mấy trăm vạn dặm, cuối cùng dừng lại ở một cung điện trên đỉnh đám mây.

“Mau chóng leo lên bảng Vấn Đỉnh, thần tộc Nhật Bất Lạc không nuôi phế vật.”

Lão giả nói bằng ngữ điệu vô cảm, ném cho hắn một chiếc nhẫn tu di giới, rồi biến mất.

“Tham kiến chủ nhân.”

Bên ngoài đại sảnh, bhững giọng nói trong trẻo và ngọt ngào lần lượt vang lên, chín tiên tử trong những váy dài dịu dàng, ai nấy cũng sở hữu khuôn mặt xinh đẹp, tất cả đều đang quỳ trên mặt đất với điệu bộ kính cẩn.

Các nàng hạ thấp chiếc cổ trắng như tuyết và mỏng manh như thiên nga, không dám nhìn chủ nhân mới.

Ba Cổ Thần, sáu Thần Linh, mỗi cây khí vận của hầu gái đều không dưới chín mươi hai lá…

Từ Bắc Vọng không nói lời nào, bình tĩnh đi vào cung điện, ý thức của hắn thâm nhập vào chiếc nhẫn tu di.

Hắn im lặng một lúc lâu, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ…

Đồ chó hoang trông nhà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play