Con ngươi của Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên âm trầm, nàng lạnh giọng nói: “Ngươi rất quan tâm đến nàng ấy?”
“Không có… Ti chức chỉ là thuận miệng hỏi.”
Chó săn khúm núm trả lời.
Đệ Ngũ Cẩm Sương dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm hắn thật lâu, sau đó thản nhiên nói: “Ngủ rồi, sau khi nàng tỉnh lại thì sẽ trở thành Cổ Thần.”
Con mèo ngu ngốc này, thật sự làm cho người khác ghen tị… Từ Bắc Vọng có thể tưởng tượng dáng vẻ nằm ngáy o o của nàng.
“Bản cung nhờ ngươi một việc!”
Đột nhiên, giọng điệu của Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Chó săn nhất thời không nói nên lời, hắn không ngờ có người lại dùng thái độ này để cầu xin người khác.
Hắn ta nhớ tới hình ảnh trong một bộ phim truyền hình…
Minh Lâu, ngươi quỳ xuống, đại tỷ cầu xin ngươi một chuyện.
“Nương nương, người bảo ti chức làm cái gì, thì ti chức sẽ làm cái đó.”
Chó săn dứt khoát trả lời.
Đây là lần đầu tiên mà lão đại dùng từ ‘nhờ’, hắn đương nhiên hiểu được nhiệm vụ lần này gian khổ như thế nào.
“Cái bình kia chứa đựng tinh huyết của Chí Cao, bản cung hy vọng ngươi có thể uống nó.’’
Ngữ điệu của Đệ Ngũ Cẩm Sương chợt có chút nhu hoà, nàng tiếp tục ngắm nghía chó săn.
Cái gì?
Từ Bắc Vọng kinh sợ!
Cường giả Chí Cao đã rơi đài kia, tinh huyết của hắn đang ở trước mặt mình sao?
Đây như thể là câu chuyện truyền thuyết cổ xưa, thật quá vọng tưỡng hão huyền.
“Ti chức sẵn lòng.”
Hắn nói không chút do dự.
Đệ Ngũ Cẩm Sương vén tóc mai bên tai, nghiêm túc nói: “Từ nay về sau, ngươi sẽ sở hữu huyết mạch Nhật Bất Lạc. Bản cung cần ngươi làm nội ứng, trà trộn trong nội bộ bọn hắn. Dựa vào năng lực của tên đê tiện nhà ngươi, nhất định sẽ được đám người Thiên Đình đánh giá cao, sau đó nắm giữ nhiều tin tức bí mật.”
“Đợi một chút…”
Từ Bắc Vọng choáng váng, nhất thời không thể tiêu hóa được tin tức chấn động như vậy.
Nội gián?
“Nương nương, có rất nhiều sơ hở…”
Chó săn thì thầm trong tiềm thức.
Loại thủ đoạn vụng về mèo cầy trở thành Thái tử này, liệu có thể qua mắt được Thiên Đình sao?
Đệ Ngũ Cẩm Sương từ từ đứng dậy khỏi ghế treo, tao nhã di chuyển qua lại, thản nhiên nói: “Thần tộc Hoàng Kim nhận người thân thông qua huyết mạch, thân thể của ngươi vô cùng trong sạch, không thể thích hợp hơn nữa.”
Thân thể trong sạch…
Từ Bắc Vọng có thể hiểu được ý nghĩa của câu nói này, bản thân hắn đến từ thế giới bị vứt bỏ, không có một vết tích nào của tiên giới.
“Nhưng Thiên Xu đâu?”
Hắn nhớ tới con quái vật khổng lồ thuộc về Thiên Đình kia.
“Ngươi yên tâm, chờ đến khi phát hiện huyết mạch của ngươi, bọn họ sẽ cho rằng ngươi là người trùng sinh, không nhớ rõ về ký ức của kiếp trước, cũng không biết bản thân đến từ Thần tộc Nhật Bất Lạc.”
“Tộc nhân của Thần tộc Hoàng Kim đều bị săn đuổi mỗi ngày, làm gì ai có thể điều tra rõ ràng đâu là tộc nhân trùng sinh? Bọn họ chỉ nhìn vào huyết mạch!”
Từ Bắc Vọng chăm chú lắng nghe. May mắn thay, hắn vừa luyện hoá một loại tiên dược thăng thiên, chính là bảo vật bàn đào mà chuột tầm bảo Lê Dạ đã tái sinh nhờ vào nó.
Nếu thật sự có một vị đại sư nắm giữ phương pháp huyền diệu, vết tích của bàn đào trong cơ thể có thể giúp hắn khẳng định ‘sự thật’ trùng sinh.
Do kỷ nguyên trường hà của Tiên giới tồn tại, thời gian và không gian hỗn loạn, ngay cả các đấng tối cao Thanh Độ cũng khó có thể nắm giữ phương pháp thôi diễn.
“Ti chức sẵn lòng làm nhiệm vụ này.”
Từ Bắc Vọng kiên định trả lời.
Đôi mắt sâu xanh thẳm của Đệ Ngũ Cẩm Sương tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nói khẽ: “Cho dù cẩn thận đến mấy thì cũng sẽ có sai sót, ngươi có thể bị tóm gáy bất cứ lúc nào.”
Từ Bắc Vọng im lặng thật lâu, sau đó bày ra dáng vẻ không mấy quan tâm: “Ti chức muốn trợ giúp nương nương.”
Đây là lời thật lòng của Từ Bắc Vọng, hắn không muốn bản thân chỉ là phế vật chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho lão đại, hắn muốn dốc hết sức mình báo thù cho nàng, dù phải đối mặt với muôn trùng nguy hiểm, dù phải bước đi trên mũi dao từng thời từng khắc.
Hơn nữa, nếu như hắn có thể giả dạng thành tộc nhân Nhật Bất Lạc, chắc chắn sẽ thu hoạch rất nhiều cơ duyên không tưởng, tốc độ phát triển không thể tưởng tượng được.
Cờ bạc, có thắng có thua.
Hắn muốn làm một người chơi cờ bạc, hoặc là mất hết của cải, nhà tan cửa nát, hoặc là giàu sang phú quý, kẻ hầu người hạ.
Đệ Ngũ Cẩm Sương tiếp tục căn dặn: “Bản cung tìm khắp sách cổ, có chút kiến thức về Minh khí, sức mạnh hủy diệt cực lớn của nó có thể chôn vùi ký ức bên trong huyết dịch hoàng kim.”
“Bất luận kẻ nào tra xét huyết dịch của người, đều không thể tìm ra manh mối.”
Khó trách…
Nếu thật sự có thể tùy tiện luyện chế, vậy chắc chắn sẽ có tu sĩ bí quá hóa liều, cố sức mặc lên áo choàng mới, từ đó trở thành kẻ ở trên vạn người.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, xem ra, hắn đích thị là nội ứng phù hợp nhất.
“Giọt tinh huyết kia của nương nương thì sao?”
Từ Bắc Vọng hoang mang.
“Ngươi hãy luyện hóa triệt để luôn đi.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương thấp giọng nói.
Ngập ngừng một lúc, lông mi nàng khẽ run rẩy: “Nếu nắn nuốt nhiều máu như vậy, nhất định sẽ chịu đựng rất nhiều đau đớn kịch liệt…”
“Nương nương.”
Chó săn cắt ngang lời nàng, bày ra biểu cảm không sợ gì cả rồi nói: “Sau khi bị nương nương đạp nhiều lần như vậy, ti chức da dày thịt béo.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương chăm chú nhìn hắn, nội tâm ngập tràn ra cảm giác đau đớn, giống như không đành lòng tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia.
Giọng nói của nàng trở nên khàn đục: “Tên tiện nhân nhà ngươi, bản cung chờ ngươi mang theo hào quang vạn trượng đến tìm ta!”
Hình ảnh đột nhiên biến mất, mảnh vỡ hóa thành bột mịn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT