Đôi má ngọc bích thanh tú của Hữu Cầm Tĩnh Nghi phát ra ánh sáng lạnh lùng, mái tóc đỏ nhạt nhảy múa cuồng nhiệt, đôi mắt trợn trừng nam tử áo trắng.
Đồng thời, hai thiên kiêu khác của Thanh Hà Tông cũng đứng lên.
“Người này đã từng nhục mạ ta, thuận tay giết là được.”
Sắc mặt Từ Bắc Vọng không chút gợn sóng, hắn ung dung thừa nhận.
Trong phút chốc, tiên khí trong hư không trở nên cuồng bạo, tựa như Thần Hoàng vừa bị thức tỉnh, Hữu Cầm Tĩnh Nghi từng bước đi tới.
Thân là thiên kiêu của Thanh Hà Tông, sư đệ bỏ mạng quá oan ức, tông môn chuốc lấy hổ thẹn, nàng nhất định phải trả thù.
Từ Bắc Vọng bình tĩnh nhìn thẳng vào Hữu Cầm Tĩnh Nghi, không hề có chút khiếp sợ nào.
Ta tạm thời đánh không lại tên trang bức, nhưng không có nghĩa là không thể đánh lại ngươi?
Thần Hoàng mà ngươi triệu hồi phải gọi ta là chủ nhân, hoàn toàn bị áp chế bởi huyết mạch trong cơ thể ta, ngươi định đánh như thế nào đây?
Tuy nhiên, Từ Bắc Vọng vẫn thầm mong không phải giao chiến, nếu không thì sẽ để lộ một tia manh mối, bị người khác phát giác.
Quả nhiên.
Ly Thương thấy thế, lầm tưởng rằng Tĩnh Nghi đang đau đớn trước cái chết bi thảm của người mình yêu, hắn tức giận nói: “Tên này tùy ý lạm sát, ta sẽ bẩm báo sư tôn, để lão nhân gia xử trí hắn.”
“Đi theo ta!”
Trên thực tế, Ly Thương nhịn không được mà vỗ tay cười to, hận không thể khen thưởng tên nhà quê này.
Hắn không thể động thủ, không muốn đạp đổ hình tượng chính trực mà mình xây dựng bấy lâu nay, nhưng hắn lại thật sự muốn đẩy Lê Dạ vào chỗ chết.
Bây giờ tốt rồi, tên nhà quê chủ động gánh tội, hoá giải ưu phiền thay hắn!
Ly Thương phất tay áo biến mất ở chân trời, Từ Bắc Vọng bình tĩnh đi theo ở phía sau.
Tất cả thiên kiêu ầm ĩ thảo luận, tên nhà quê này nhất định sẽ chết chắc, thậm chí còn gây liên lụy đến tông môn, quả là tên tiểu tử vô tri không biết sợ.
“Hậu táng.”
Hữu Cầm Tĩnh Nghi không dám liếc nhìn thi cốt thêm nữa, nàng ta cắn chặt môi mỏng, dâng trào hận ý mãnh liệt đối với tên nhà quê này.
….
…..
Trịnh trọng tuyên bố một tin vui.
Từ Bắc Vọng đã có bảy phiến lá khí vận, gần như tăng vọt hơn gấp đôi!
Khí vận chi tử ở tiên giới đích thị là hàng thật giá thật, chỉ một mình hắn có thể sánh ngang với mấy vạn, thậm chí là mấy chục vạn thiên mệnh chi tử ở thế giới bị vứt bỏ.
Mặc dù chỉ có bảy mảnh lá cây, nhưng nó đã mang lại cho Từ Bắc Vọng rất nhiều lòng tin, chỉ cần tiếp tục cướp đoạt, khí vận chắc chắn sẽ tăng trưởng vô tận.
Người xui xẻo nhất, dần dần trở thành tu sĩ có khí vận nhất chư thiên vạn vực, quá trình này thực sự rất thú vị.
Từ Bắc vọng vận chuyển ý thức tiến vào chiếc nhẫn trữ vật, liền trông thấy bốn kiện bảo bối đã yên vị ở đó. Trong số đó, món vật khiến cho hắn thích thú nhất là một viên bàn đào, phát ra tiên khí mờ mịt làm cho người khác vô cùng căm phẫn, hắn còn có thể cảm nhận được đạo vận toả ra từ nó.
Sau khi tiến vào cung điện.
“Từ Bắc Vọng, ta bảo vệ ngươi, về sau cùng ta chiến đấu.”
Ly Thương đột nhiên thu tay, ánh mắt hết sức hài lòng, thậm chí còn tự mình pha một tách trà rồi đưa đến tay Từ Bắc Vọng.
“Ly công tử, tông môn của tại hạ?”
Từ Bắc Vọng lộ ra bộ dáng sợ hãi.
“Yên tâm, Thanh Hà Tông không dám báo thù…”
Ly Thương nói rồi dừng lại.
“Nhật Nguyệt Thần Triều.”
Từ Bắc Vọng nhắc nhở.
“Ta thề với thiên đạo, Thanh Hà Tông không dám tìm đến Nhật Nguyệt Thần Triều.”
Ly Thương bày ra thần sắc vô cùng tự tin.
Trong Đông Hoang, lời nói của sư tôn hắn là độc nhất vô nhị.
“Đa tạ Ly công tử.”
Từ Bắc Vọng nói lời cảm tạ xuất phát từ tận đáy lòng.
Hai nam nhân ngồi đối diện với nhau trong cung điện nguy nga, hai người càng trò chuyện càng thấy ăn ý, nghiễm nhiên trở thành tri kỷ của nhau.
“Bắc Vọng hãy kể cho ta những hành động vĩ đại của ở thế giới bị vứt bỏ đi.”
Ly Thương nhấp một ngụm trà, cực kỳ tò mò nói.
Những tên nhà quê phi thăng khác đều khoảng một ngàn tuổi, trong khi hắn chỉ mới mấy chục tuổi.
“Nhạt nhẽo lắm, khoảnh khắc ra đời của tại hạ đã kèm theo dị tượng thiên địa, đêm nào cũng nằm mơ thấy một bóng người cường đại bất hủ, vừa đi được mấy bước thì nhận được cơ duyên từ trên trời rơi xuống. Lúc lên ba, tại hạ vô tình khởi động cánh cửa tiếp dẫn nhưng vì lúc ấy vẫn còn bú sữa mẹ, cho nên tại hạ không đi lên.”
Từ Bắc Vọng bày ra vẻ mặt tiếc nuối, giọng điệu hời hợt giống như đang tự thuật một vấn đề tầm thường không hề quan trọng.
Cái gì?
Ly Thương càng nghe càng thấy kinh hãi hoảng sợ, khuôn mặt cũng co quắp một cách bất thường.
Sự tích của tên nhà quê này còn chấn động hơn gấp trăm lần so với một vị tiên như hắn ra!
Khó trách đại đạo lại nở rộ đầy hoa mỗi khi hắn đột phá, đây đích thị là hạng người có khí vận dồi dào nhưng sinh nhầm ở thế giới bị vứt bỏ!
Nếu Bắc Vọng nằm trong thế lực lớn, tương lai của hắn sẽ khó mà tưởng tượng được, việc đăng đỉnh bảng Ấu Cầm cũng dễ như trở bàn tay!
Khá lắm, tên trang bức bắt đầu tự xưng là huynh trưởng luôn rồi.
Từ Bắc Vọng vẫn duy trì biểu cảm mừng rỡ, nịnh nọt một câu: “Tiểu đệ đã nghe thanh danh hiển hách của Ly huynh đã lâu, thiên kiêu đứng đầu Đông Hoang, toàn thân phát ra vô số hào quang. Rốt cuộc ta cũng đã có thể tận mắt chiêm ngưỡng, đúng là phúc đức ba đời mà.”
Chậc!
Ly Thương híp mắt, toàn thân thông suốt, giống như vừa gột rửa đạo vận trong lúc đột phá.
“Nào, uống trà đi.”
Hắn đem lá trà đã được cất ủ một trăm ngàn năm để nhiệt tình chiêu đãi.
Mấy giờ sau, chủ khách đều vui mừng, Từ Bắc Vọng cáo từ rời đi.
Lúc này, Ly Thương nhẹ nhàng tuyên bố với bên ngoài bốn chữ: “Sư tôn quý tài.”
Bảy ngàn thiên kiêu bên trong trang viện đã không còn gì để nói, chỉ có thể yên lặng tiếc thương cho tên Lê Dạ xui xẻo, lòng cảnh giác đối với tên nhà quê kia cũng tăng lên mấy phần!
Đằng sau gương mặt phong thần tuấn mỹ ấy chính là một trái tim tàn nhẫn quả quyết sát phạt, ngàn vạn lần đừng để nụ cười dịu dàng ấy đánh lừa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT