Bang!

Ngay lập tức, Vũ Thừa bị hất tung lên không trung rồi lộn ngược lại như một quả pháo bắn từ đại bác.

Hắn ngã mạnh xuống đất, làm tảng đá màu xanh ngọc nứt ra, những vết nứt lan rộng trên mặt đất.

“Phốc...”

Khí huyết trong người Vũ Thừa cuộn trào, ông ta nôn ra một ngụm máu lớn, bên trong có lẫn cả răng.

Tất cả rùng mình kinh hãi, hồn vía cũng run rẩy theo.

Trong lòng Diêu Mạn vui mừng khôn xiết, vội vàng cung kính nói: “Bẩm nương nương, tinh tủy được sinh ra từ linh khí của đất trời. Nó là linh vật vô chủ, không phải hoàn toàn thuộc về quyền sở hữu của Vũ gia.”

Hoa hải đường từ trên cao nhìn xuống đám người, lạnh lùng lên tiếng: “Bản cung chính là người đoạt tinh tủy của Vũ gia các ngươi đó, vậy thì sao?”

Oành!

Quần thần câm như hến.

Đây chính là tác phong làm việc bá đạo của nữ ma đầu!

Vũ Thừa đứng dậy, ông ta duy trì tư thế và thái độ hèn mọn, khuôn mặt nhuốm màu đỏ thẫm.

Sự sỉ nhục này khiến ông gần như không thở được, nhưng Vũ Thừa vẫn kiên trì cắn răng chịu đựng.

“Đây là ý chỉ của hoàng hậu...”

Còn chưa đợi hắn nói xong.

Ba!

Bên má trái đã bị sưng đỏ.

Vũ Thừa nằm rạp trên mặt đất, trên người như có một giọt nước âm thầm di chuyển khắp toàn thân.

Những cánh hoa hải đường một lần nữa ngưng tụ lại, màu sắc tươi đẹp tựa như bàn tay đẫm máu của tử thần.

“Ngươi muốn có tinh tủy à? Có gan thì đến tìm bản cung mà lấy.”

m thanh hững hờ phiêu lãng trong không khí, bông hoa hải đường dần tan biến trong tầm mắt của các quan lại.

“Cung tiễn nương nương!”

“Cung tiễn nương nương!”

“Cung tiễn nương nương!”

Tiếng đưa tiễn dần dần lắng xuống.

Nhìn Vũ quốc cữu thảm hại trên mặt đất, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Thân là huynh trưởng của hoàng hậu, người đang đứng trên đỉnh cao quyền lực của Đại Càn.

Nhưng bây giờ lại giống như một con chó hoang thê thảm bên đường, bị người ta hạ nhục một cách tùy ý như vậy!

Nhưng khi đối mặt với nữ ma đầu kia thì ông ta còn dám làm gì nữa chứ?

Đó chính là Đệ Ngũ Cẩm Sương!!

Thiên hạ chỉ e sợ mỗi thân phận Hoàng Quý Phi của nàng thôi sao?

Không phải!

Mười năm trước, một cuộc hôn nhân chính trị đã gây chấn động cả thiên hạ, hoàng đế Tuyên Đức cần sức mạnh của thế gia vọng tộc để chống lại thế lực yêu ma, nhằm bảo vệ xã tắc.

Lúc Đệ Ngũ Cẩm Sương gả vào hoàng cung, hoàng đế Tuyên Đức đã lên đường xuất chinh đến lãnh thổ cực bắc, sau đó vì thua trận mà lâm vào hôn mê.

Mà sở dĩ nữ ma đầu bằng lòng làm thiếp Cơ thị là vì muốn đạt được điều gì đó.

Triều đình chân chính e ngại nữ ma đầu là vì thế lực trải rộng khắp thiên hạ của nàng.

Ngoài ra còn có thực lực khủng bố của nàng nữa!

Người có thể đem thần thức để vào trong một bông hoa hải đường như vậy, chính là thực lực trong cảnh giới Niết Bàn nhị phẩm.

Nói cách khác, nữ ma đầu chỉ mới hai mươi bảy tuổi đã có thực lực sánh ngang với Thánh Cảnh!

Tưởng chừng như không hợp lẽ thường!

Sự tồn tại của nàng giống như một vách núi khổng lồ nằm chắn ngang tầm mắt mọi người trong thiên hạ!

Mà bây giờ, hoàng hậu còn dám liều mình đi đối đầu với vách núi khổng lồ đó ư?

Sự tĩnh mịch trong sân bị phá tan.

“Vũ quốc cửu, đối với chuyện tinh tuỷ, xin tha thứ cho tại hạ vô năng vô lực.”

Nam tử bạch bào chậm rãi lên tiếng, gương mặt trong vắt tỏ vẻ vô tội.

Vũ Thừa cảm thấy máu huyết toàn thân trở nên sôi sục, cơn tức tối xông thẳng lên đỉnh đầu, lửa giận phừng phừng bốc cháy, mắt trừng căng mí, giọng thét khàn đặc:

“Người chờ đấy cho lão tử!”

Quần thần thầm cười trong bụng, buông lời hăm doạ chính là biểu hiện của sự vô năng.

Nếu ông ta thật sự có năng lực, còn lời qua tiếng lại làm gì chứ?

Phí hoài công sức đào mỏ ba năm, nhi tử lại bị chặt bay đầu, bóng dáng của tinh tủy cũng không nhìn thấy, thể diện của Vũ gia còn bị bôi tro trát trấu.

Thật bi ai nha!

Từ Bắc Vọng chắp tay sau lưng, rảo bước đến trước mặt ông ta, khẽ nói: “Tại hạ thực sự xin lỗi chuyện của lệnh công tử, tại hạ có thể đến trước linh đường tế bái một lúc được không?”

Ầm!

Vũ Thừa phẫn nộ đến mức toàn thân run rẩy, đáy mắt hằn lên tơ máu, nhìn chằm chằm Từ Bắc Vọng.

Người bên ngoài nghe thấy câu này, ai nấy cũng khẽ rùng mình một cái.

Tên này chính là ví dụ hoàn hảo cho cái gì gọi là ỷ thế hiếp người!!!

Tuổi tác mới bao lớn mà đã như vậy, chờ đến khi hắn trưởng thành thì còn thế nào nữa đây?

Từ Bắc Vọng bật cười nhàn nhạt, sau đó lướt qua Vũ Thừa Tư, nhịn không được quay đầu lại hỏi: “Vũ gia các ngươi chắc sẽ không báo thù tại hạ chứ?”

Biểu cảm trên mặt lộ ra sự sợ hãi, trình độ diễn xuất tinh xảo của hắn khiến cho người ta khắc sâu vào tâm trí hơn cả Tây Uyển hát hí khúc.

Vũ Thừalau đi vết máu trên khoé miệng, cố gắng hết sức khống chế lệ khí âm trầm đang phun trào trong nội tâm.

Nhẫn!

Nhẫn nhịn!

Đường còn dài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play