Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 393: Gánh sứ mệnh của Nhật Nguyệt Thần Triều, chín ngàn nhân kiệt Côn Minh Yến (1)


1 tháng

trướctiếp

Nam tử áo trắng đứng sừng sững trong biển tuyết mênh mông, biểu cảm cực kỳ phức tạp.

Nửa tháng này, tinh thần của hắn đã bị phân tán, từ đầu đến cuối không thể duy trì sự minh mẫn, hoàn toàn không thể tiến vào trạng thái tu luyện.

Nữ nhân điên cuồng kia giống như một thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đỉnh đầu, từng thời từng khắc gây áp lực cho hắn.

Nếu không nhờ có đạo tâm kiên định, e rằng thất khiếu của hắn đã sớm bị vỡ thành nhiều mảnh, tự rơi vào tâm ma rồi.

Từ Bắc Vọng trở lại động phủ, ôm ấp con rối để cảm nhận hơi thở ấm áp của lão đại, ý thức cũng tiến vào không gian Minh giới.

Minh Đăng ánh bạc nằm trơ trọi trong làn sương mù xám xịt giữa thiên địa, hắn híp mắt xanh, một tia kinh ngạc hiện lên từ sâu trong đáy mắt.

Từ Bắc Vọng quan sát được một luồng Minh khí đang chuyển động, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt cực kỳ nồng đậm, nhưng lại bị bài xích bởi thiên địa nơi đây, chỉ có thể phiêu đãng khắp bốn phương tám hướng.

Khí tức của luồng Minh khí đó vô cùng quen thuộc, đó chính là tu vi của con mụ điên cuồng a.

“Đánh cắp?”

Thanh âm của Từ Bắc Vọng bộc lộ một tia vui mừng.

Tuy rằng đám Minh khí này không có ảnh hưởng gì cả, nhưng hắn có thể xác minh một suy đoán……

Minh giới của hắn là hàng chính hãng!

Mà tu vi của bà điên kia chỉ sợ là hàng lậu.

Nếu không, làm thế nào để giải thích việc một kẻ yếu đuối như hắn lại có thể sở hữu sức mạnh sâu hơn mấy tầng?

Sau khi liên tưởng tới Cấm khu Sinh Mệnh và Minh Đăng, hắn càng chắc chắn với ý nghĩ của mình, bà kia kia đã tình cờ phát hiện ra Minh khí thông qua cơ duyên.

Sự chán nản ở hàng lông mày lập tức bị cuốn đi, Từ Bắc Vọng cũng chìm vào suy tư.

Về phần tại sao hàng chính hãng lại không đánh bại hàng lậu, bởi vì có hàng lậu có rất nhiều ưu đãi.

Từ Bắc Vọng VS Vô Thiên Yếm Vãn.

Hiệp 1, bối cảnh, một người là kẻ nhà quê đến từ thế giới bị vứt bỏ; người còn lại là phôi thai của thiên đạo. Nàng ta đến từ gia tộc Vĩnh Hằng Quốc Độ hùng mạnh, một tay chiếm giữ bảy mươi hai tinh vực, Đại Đế dưới trướng nhiều như trâu ngựa.

Hiệp 2, khí vận, một người có ba chiếc lá khí vận; người kia có chín mươi chín chiếc lá tràn đầy hào quang, tuôn chảy như đại dương bao la.

Hiệp 3, thời gian tu luyện, một bên hơn bốn mươi tuổi; một bên hơn chín trăm tuổi.

Từ Bắc Vọng tuyệt nhiên không chiếm được bất kỳ ưu thế nào.

Vừa có tu vi nghiền ép, lại được nắm giữ hàng vạn tài nguyên quý hiếm, cho nên Minh khí của nữ nhân điên cuồng càng thêm thâm hậu.

“Hy vọng không phải là một phương pháp chiến thắng tinh thần của bản thân.”

Từ Bắc Vọng khẽ nói, hắn không có bằng chức xác thực, vẫn không thể chứng minh kẻ nào mới là hàng chính hãng.

Nhưng ít ra hiện tại, ánh mắt hắn đã bắn ra ý chí chiến đấu nồng đậm.

Phiền não quấy nhiễu đã bị xua tan, suy nghĩ trong lòng sẽ được thông suốt triệt để.

Trong mắt nữ nhân kia, hắn chính là bảo vật.

Liệu nàng ta có đi tuyên truyền khắp nơi, gióng trống khua chiêng để lùng bắt ta không?

Điều này trên cơ bản là không có khả năng.

Hành vi ngu xuẩn như vậy nhất định sẽ khơi gợi sự tò mò của những Thần tộc Hoàng Kim còn lại, đám quái vật khổng lồ này sẽ âm thầm chú ý đến một tên nhà quê là hắn. Khi đó, tình huống sẽ trở thành một bãi nước đục, tính toán của con mụ tâm thần kia chắc chắn sẽ thất bại.

Vậy nên, Vô Thiên Yếm Vãn chỉ có thể lặng lẽ tìm kiếm trong hàng tỷ tinh vực, nhưng nàng làm sao có thể ngờ “số mệnh” của mình lại đang trú ngụ trong một tinh vực hạ đẳng chứ?

Trừ phi Từ Bắc Vọng leo lên tới bảng Vấn Đỉnh, hư ảnh được trình chiếu trong dải ngân hà vũ trụ. Đến khi đó, tung tích của hắn mới có thể bị bại lộ.

“Khoảng cách tới bảng Vấn Đỉnh còn rất xa, mình không cần vội vạng.”

Từ Bắc Vọng khôi phục dáng vẻ thong dong bình tĩnh như cũ.

Kế hoạch ban đầu vốn là đợi đến khi bảng Ấu Cầm kết thúc, hắn trả nợ ân tình cho Băng Tuyết Cầm Cung, sau đó bắt đầu trà trộn vào pháp trận truyền tống, cướp đoạt cơ duyên trong hàng tỷ tinh vực khác nhau.

Sau khi chiếm lấy một quả tinh cầu này, hắn sẽy nhanh chóng đổi sang một quả khác, bà điên kia sao có thể tìm thấy hắn chứ?

Nếu có một ngày Vô Thiên Yếm Vãn tìm được, Từ Bắc Vọng hắn có khi đã không còn e sợ nàng ta nữa rồi.

Huống chi…

“Ta còn có nàng mà.”

Từ Bắc Vọng vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng của con rối, mổ vài cái lên đôi môi đỏ mọng ướt át.

Nếu gặp phải nguy hiểm, ta trốn phía sau lão đại là được.

“Sớm biết có thể vô tình cướp đoạt Minh khí, thì ta nhất định trở về cùng bà điên kia.”

Sau đó Từ Bắc Vọng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ vớ vẩn của mình.

Trong nhà có một triệu, nếu thiếu đi ba trăm năm trăm thì chủ nhà cũng không phát hiện ra. Nhưng nếu muốn lấy thêm một trăm hai trăm ngàn, ngươi cho rằng người ta là đầu gỗ sao?

...

...

Năm tháng vô tình, đảo mắt đã hai năm trôi qua.

Ngày hôm nay, Băng Tuyết Cầm Cung tổ chức một buổi lễ cực kỳ long trọng, vô số thế lực lớn nhỏ của Nhật Nguyệt Thần Triều hội tụ tại dãy núi băng tuyết, ước chừng mấy trăm vạn đệ tử!

Đài cầm to lớn lơ lửng trên trời cao, lãnh tụ của các thế lực lần lượt đặt tu di giới ở trên đó.

Không còn cách nào khác, bảy đại môn phái đều cho rằng Từ công tử là toàn bộ hy vọng của cả thôn, gánh vác gánh nặng quật khởi Nhật Nguyệt Thần Triều, mọi người nhất định phải đến ủng hộ.

Nhưng lấy cái gì để ủng hộ đây?

Đương nhiên là Tiên tinh rồi!

Nói đơn giản là ức hiếp vơ vét tài sản!

Số định mức cũng được quy định, nhà ai thiếu sẽ phải cút khỏi Nhật Nguyệt Thần Triều!

Không gian sinh tồn của các môn phái nhỏ vốn đã nhỏ bé, nếu thật sự phải rời khỏi mảnh đất này thì sẽ bị ngoại giới cắn nuốt gần như không còn sót lại gì.

Vì vậy, bọn họ chỉ có thể cắn xén tài nguyên của đệ tử, khó khăn gom góp mấy trăm khối Tiên tinh để dâng lên.

Nhưng vào lúc này, mười vạn tiếng đàn thanh linh vọng khắp đất trời.

“Cung nghênh Đại sư huynh!”

“Cung nghênh Đại sư huynh!”

“Cung nghênh Đại sư huynh!”

m thanh đồng đều truyền khắp bốn phương tám hướng, chậm rãi như sấm sét, không ngừng quanh quẩn giữa núi non.

Mấy trăm vạn đệ tử lễ độ cung kính khom người, không dám nhìn thẳng vào đệ tử xuất sắc nhất của Nhật Nguyệt Thần Triều.

Tầm mắt của bọn họ lén dõi theo nam tử áo trắng lộng lẫy trong hư không, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đã khiến người ta gần như hít thở không thông.

Khí chất siêu nhiên thoát tục, dung mạo không có gì sánh kịp, ánh sáng thần tiên chói rọi hội tụ xung quanh nam nhân này, như thể hòa làm một với khí vận của trời đất.

Không ít nữ tu nhìn ngắm với ánh mắt si mê, cơ thể run rẩy từng trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp