Từ Bắc Vọng có chút tiếc nuối, chắp tay sau lưng rồi rời khỏi nhã thất.
“Ừm?”
Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào nam tử cụt tay đang phẫn nộ khôn xiết: “Trông ngươi có vẻ rất hận ta?”
Từ Bắc Vọng vừa dứt lời, không gian Minh giới khai mở, kéo người này xuống dưới.
“Có thể nhanh lên chút được không…”
Mỗi vị sư tỷ vận chuyển một đạo quang trên đài cầm, ai nấy đều lôi kéo cưỡng ép Từ Bắc Vọng.
Rắc rắc…
Bảy nữ tử có thể cảm nhận một bộ xương trắng loang lổ lại xuất hiện trong cung điện Phù Tông, các nàng đều không nói nên lời…
Sau khi bước lên cầm đài, trưởng lão Bích nghiêm mặt nói: “Lấy Phong Địch ra đi.”
Đối với thái độ thận trọng của trưởng lão truyền công, bảy vị sư tỷ đều tán thành gật đầu.
Lỡ như lão quái vật Phù Tông xé rách không gian để chạy tới đây, tiểu sư đệ khó mà bảo toàn tính mạng.
Hắn là bảo bối không chút tì vết, đang gánh vác hy vọng sừng sững trên đỉnh Đông Hoang của Băng Tuyết Cầm Cung.
Từ Bắc Vọng cảm giác chính mình như một con ma bệnh lười biếng, muốn làm cái gì cũng bị cấm đoán, bảo hộ.
Hắn lấy ra sáo trúc, âm thanh du dương trong vắt quanh quẩn bên tai, một cơn lốc kinh khủng nổi lên giữa đất trời, tốc độ của đàn cầm lại tăng lên gấp mấy lần.
Không xong rồi, chạy mau!
…
…
“Đồ gây họa này.”
Công Nghi Sơ và rất nhiều trưởng lão cấp cao đang tụ họp với nhau trên một đỉnh núi mịt mờ tuyết trắng
Phù Tông đã đánh mất đệ tử chân truyền, không, hai người, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
Phải biết rằng, quá trình bồi dưỡng nên một cường giả Nhân Tiên trung phẩm cũng không hề dễ dàng, huống chi chuyện này còn liên quan đến vấn đề mặt mũi. Sự việc xảy ra trong thầm lặng và trước sự chứng kiến của hàng vạn chúng sinh là hai tình huống hoàn toàn khác biệt.
“Sư tôn, ngươi có thể giao đệ tử cho bọn họ.”
Từ Bắc Vọng cúi đầu kính cẩn, giả vờ hổ thẹn.
“Nực cười, Băng Tuyết Cầm Cung ta mà lại sợ Phù Tông à?”
Công Nghi Sơ quả quyết bác bỏ. Các trưởng lão khác, thậm chí Lục Ánh bà bà cũng đều bày ra bộ dáng cao ngạo.
Xét trong toàn bộ Đông Hoang, Băng Tuyết Cầm Cung có lẽ cũng chỉ là một thế lực tầm thường, nhưng phóng mắt ra toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Triều, bọn họ cũng được tính là một người khổng lồ thực thụ.
Nếu Từ Bắc Vọng chỉ là đệ tử chân truyền bình thường phạm sai lầm, các nàng cũng sẽ âm thầm xử lý hắn theo tông quy chứ tuyệt đối không giao cho Phù Tông.
Nhưng Từ Bắc Vọng lại có thể giết chết Nhân Tiên trung phẩm chỉ bằng một chiêu, kẻ mù cũng thấy được lực chiến thiên phú của hắn, chiến đấu vượt hai cấp cũng chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.
Bọn họ không chỉ dốc lòng bảo vệ, mà dù có chết thì cũng phải bảo vệ. Hơn nữa, bọn họ cũng không tiếc nếu phải gây ra một trận huyết chiến giữa các tông môn!
“Dù cho trăm ngàn đệ tử của Băng Tuyết Cầm Cung phải chết trận, chúng ta cũng sẽ bảo vệ ngươi bình an vô sự.”
Những trưởng lão có tính tình nóng nảy đều trở nên hưng phấn vô cùng.
Điên cả rồi sao…
Từ Bắc Vọng cạn lời.
Thật ra, hành động lần này của hắn cũng ẩn chứa một chút ý muốn dò xét.
Tiên giới có một điểm đặc sắc.
Bọn họ có thể buôn bán đệ tử.
Khi một thế lực lớn nào đó nhìn trúng nhân tài trác tuyệt, bọn họ có thể tiến hành trao đổi lợi ích, khiến cho nhân tài ấy rời khỏi tông môn nhỏ rồi gia nhập với bọn họ.
Dù nhiều dù ít, các đệ tử trong tông môn đều bị liên lụy bởi sức mạnh nhân quả, những động thái cưỡng ép bức bách sẽ tạo nên trở ngại cực lớn trong quá trình tu hành.
Chẳng hạn như Từ Bắc Vọng.
Băng Tuyết Cầm Cung có thể bán hắn cho một thế lực lớn nào đó ở Đông Hoang, họ sẽ nhận lại một khoản thù lao cực kỳ phong phú.
Tuy nhiên, nhìn thế nào đi chăng nữa, các nàng cũng sẽ bảo vệ “bảo bối” là hắn….
Nhưng đúng lúc ấy.
“Công Nghi Sơ, lão phu cần một lời công bằng!”
Giọng nói hùng hồn như sấm, gấp gáp như thác đổ, chấn động toàn bộ Băng Tuyết Sơn Mạch.
Một nam nhân gầy trơ xương đang cưỡi một con cự long to lớn bằng trời, tay cầm bút chưởng phù, dùng máu để thi triển lực phù che khuất chân trời.
Hắn ta đứng sừng sững giữa không trung, phù văn quỷ dị lấp lóe đầy trời, khí thế khiếp người!
Phía sau hắn ta là vô số trưởng lão của Phù Tông, ai nấy đều tỏ vẻ tức giận khôn xiết.
Một vài nhân vật cao tầng bên gia tộc Chiêm Minh cũng giáng lâm để tìm lại mặt mũi của mình.
Đối với một thế lực, thể diện vô cùng quan trọng!
“Lệ Quỷ Tam, Băng Tuyết Cầm Cung chúng ta không cho phép ngươi làm càn.”
Công Nghi Sơ trong chiếc váy dài chấm đất hiện lên giữa hư không, sắc mặt lạnh lẽo như băng tan.
Các trưởng lão đều nắm chặt Tiên khí Thông Thiên, một đàn trận phức tạp mơ hồ xuất hiện, dường như một trận đại thần thông kinh khủng đang chuẩn bị nổ ra.
Phong thái của bọn họ khiến cho các đệ tử của Băng Tuyết Cầm Cung có phần xấu hổ.
Kẻ không biết nội tình sẽ tưởng rằng Phù Tông đắc tội với Băng Tuyết Cầm Cung trước.
Lệ Quỷ Tam nghiêm mặt, xương chân mày càng nhô ra, cơn phẫn nộ trong lòng cũng sục sôi hơn bao giờ hết!
Thật hoang đường!
Bọn họ không chỉ không có dáng vẻ hối lỗi, mà còn bày ra tư thế chỉ tội ngược lại.
“Đệ tử chân truyền của môn phái Phù Tông chúng ta không thể chết oan uổng như vậy được, tên đó phải đến Phù Tông để nhận lỗi tạ tội!”
Giọng nói của Lệ Quỷ Tam trở nên uy nghiêm hơn bao giờ hết, hắn đi thẳng vào vấn đề, nói lên yêu cầu của mình
Thật ra Lệ Quỷ Tam cũng biết rằng chuyện đền mạng là không thể, bây giờ chỉ có nước lùi lại một bước, đòi hỏi tài nguyên để bồi thường tổn thất, đồng thời cũng rửa sạch nỗi sỉ nhục.
Lệ Quỷ Tam đã sớm tơ tưởng đến một quặng mỏ của Băng Tuyết Cầm Cung, vừa hay, hắn có thể mượn chuyện này để làm tới.
“Cùng là đệ tử chân truyền, nhưng Phù Tông bọn ngươi chỉ nuôi ra được một đám ngu ngốc!”
Một trưởng lão cất cao giọng, câu nói không hề che giấu ý đồ châm chọc!
Tiếng cười nhạo không ngừng lan truyền khắp địa bàn Băng Tuyết Cầm Cung
Từ sư huynh có thể bày ra khí thế bức người như vậy, những đệ tử ngoại môn như các nàng cũng được hưởng vinh dự!
Sự chênh lệch thực lực Nhân Tiên trung phẩm và Giải Ách cao phẩm rộng lớn như chiến hào, nhưng đệ tử chân truyền của Phù Tông lại không chịu nổi một kích của Từ sư huynh, điều này lại càng khiến đạo thống của Băng Tuyết Cầm Cung chúng ta vĩ đại hơn bao giờ hết.
Những lời này giống như một cái bạt tai hung hăng giáng lên mặt Lệ Quỷ Tam, sắc mặt của hắn ta cực kỳ âm trầm, phù văn lục pháp cũng bùng nổ lệ khí kinh khủng.
Hắn không có cách nào để phản bác, đây mới là nỗi tức giận lớn nhất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT