Từ Bắc Vọng biết rất rõ, hắn sẽ thu hoạch nguồn tài nguyên phong phú trong chuyến đi này.
“Bắc Vọng… trên bảng Vấn Đỉnh cũng có cái tên Bắc Vọng.”
“Vi sư hy vọng một ngày nào đó, ngươi cũng có thể khắc tên mình trên bảng Vấn Đỉnh.”
Khuôn mặt Công Nghi Sơ tràn ngập ý cười, nàng muốn nói chuyện phiếm để rút ngắn khoảng cách.
Tuy bọn họ là sư đồ, nhưng mối quan hệ lại cực kì lạnh nhạt.
Trước mắt, Công Nghi Sơ đã hạ quyết tâm, tập trung bồi dưỡng vào Từ Bắc Vọng, đương nhiên nàng ta sẽ tỏ ra hết sức thân cận với hắn.
“Đệ tử không có si tâm vọng tưởng.”
Từ Bắc Vọng cố tình biểu lộ nụ cười khổ sở.
Công Nghi Sơ chăm chú nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi phải có lòng tin với bản thân.”
Bảng Vấn Đỉnh cũng chỉ có duy nhất một người đến từ tinh vực Thiên Cầm, nếu một người đến từ Băng Tuyết Cầm Cung xuất hiện trên danh sách danh giá này, đây hoàn toàn là ảo tưởng không thực tế, nói ra cũng chỉ làm trò hề cho thiên hạ, trò cười cho toàn bộ tinh vực!
Nhưng với vận khí và thiên phú của Bắc Vọng, hắn ta cũng sẽ có một chút ít cơ hội, mặc dù rất mỏng manh, nhưng dù sao thì sư tôn cũng nên cổ vũ đệ tử chứ?
“Sư tôn, đệ tử muốn quan sát bảng Vấn Đỉnh.”
Vì tò mò, Từ Bắc Vọng nói một câu.
Bảng danh sách trong mắt người bình thường chỉ là một quyển sổ được lưu truyền trên phố, danh tự đều là vật chết, căn bản không có cách nào cảm nhận rõ ràng khí tức hào hùng và chấn động mênh mông.
Chỉ có những thủ lĩnh của các thế lực lớn mới có được một khối Tinh La Bàn.
“Được.”
Công Nghi Sơ mỉm cười.
Nàng ta khẽ cong ngón tay, một tấm la bàn sáng chói lơ lửng xoay tròn.
Sau khi đặc vào chín trăm chín mươi chín viên Tiên tinh, la bàn nhanh chóng tạo thành một bức màn sao như dải Ngân Hà, vũ trụ chìm nổi, hỗn độn cuồn cuộn.
Từ Bắc Vọng không khỏi mỉa mai, nếu là trước đó, nàng ta nhất định sẽ không cho hắn xem.
Dù sao đi nữa, mỗi lần xem thì phải mất chín trăm chín mươi chín viên Tiên tinh, quả thật là lãng phí không thể chịu nổi.
Vứt bỏ suy nghĩ dư thừa, ý thức tiến vào trong la bàn.
Ngân Hà bao trùm trăm triệu tinh vực, rót xuống ánh sáng lấp lánh, sao trời xoay chuyển rồi hoá thành đường vòng cung, khung cảnh cực kì mộng ảo.
Nhưng thứ rung động nhất chính là, những tinh vực này đều nằm dưới sự khống chế của từng bóng dáng hư ảo, sắc mặt của bọn hắn cường thế mà tự phụ, dù chỉ đứng yên ở nơi đó nhưng vẫn phát ra uy áp không gì sánh kịp!
Bảng Vấn Đỉnh!
Chư thiên vạn vực, kiêu ngạo vô song!
Khi nhìn thấy khung cảnh này, Từ Bắc Vọng cũng không nhịn nổi mà sinh ra một cảm giác tự ti, cho dù hắn hiện tại chỉ là một tia ý thức, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể.
Trong số các tu sĩ, ai lại không muốn đứng trong đó chứ?
Một tay nâng cao tinh cầu, được hàng tỉ tỉ người chiêm ngưỡng.
Một tinh cầu có bao nhiêu người?
Cũng hơn chục tỉ!
Mà những thiên kiêu này dường như là người đại biểu cho vinh quang của toàn bộ tinh cầu!
Hắn chính là biểu tượng của tinh cầu này!
“Nhất định sẽ có một chỗ của ta!”
Từ khi sinh ra đến nay, Từ Bắc Vọng chưa từng sục sôi tinh thần chiến đấu như bây giờ.
Trong lúc chuẩn bị quay về, hắn lại quan sát thấy từng chữ cổ rạng rỡ nhấp nhô lên xuống trên Ngân Hà.
Đó đều là những thiên kiêu đã lọt vào bảng Vấn Đỉnh cách đây không lâu.
Tu sĩ tiên giới chỉ có một tia ý thức, nhìn một chút là có thể thu hết danh sách che trời rợp đất vào tầm mắt.
Từ Bắc Vọng choáng váng rất lâu.
Bởi vì hắn thấy được… Cái tên Miêu Bắc Vọng.
Hắn vô thức phản ứng, đây chính là mèo ngốc, vậy mà nó lại lấy cách này để nói với hắn.
Nếu không tại sao lại trùng hợp như vậy?
Sẽ không thật sự có người ngốc đến mức mang họ Miêu chứ?
“Nhất định là ngươi!”
Từ Bắc Vọng lộ ra nụ cười hạnh phúc của một người cha già.
Mới chỉ có tám năm, mèo ngốc đã lọt vào bảng Vấn Đỉnh, thậm chí còn xếp hạng hơn ba trăm ngàn, điều này có nghĩa tu vi hiện giờ của nó có thể đã là Nguỵ Thần.
Tu vi cao trên Thiên Tiên, nhưng dưới cảnh giới Hư Vô, thì sẽ được gọi là Nguỵ Thần.
“Tiểu phôi đản, sau này meo meo sẽ bảo vệ, che chở cho ngươi!”
Câu nói này lại hiện lên trong lòng Từ Bắc Vọng. Mèo ngốc mặc dù đần, lại còn thích nói dối, nhưng lời này lại căn cứ vào sự thật.
Đây mới là thiên phú dị bẩm!
Đến lúc thức tỉnh sẽ không thể chống đỡ nổi!
Từ Bắc Vọng cao hứng ngoài mặt nhưng cũng khó tránh khỏi thất vọng.
Một nhà ba người chỉ có bản thân là phế vật nhất.
Phế vật cũng không đủ để hình dung…
Nguỵ Thần là khái niệm gì? Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên… Hắn phải bao nhiêu năm mới có thể chạm tới?
Bảng Vấn Đỉnh vẫn chưa có tên họ của lão đại, nhưng hắn vô cùng tin tưởng, sớm muộn gì thì nàng cũng sẽ đứng sừng sững trên bảng một lần nữa. Đến lúc đó, một cơn kinh hãi thật sự sữ bao trùm toàn bộ tiên giới, khiến cho vô số tinh vực rung chuyển bất an.
Từ Bắc Vọng lần theo tin tức danh tự, tìm kiếm một lúc cuối cùng thì cũng tìm được một tinh vực tên Thiên Lan Cổ Tinh.
Quả nhiên, thiếu nữ váy đỏ yêu mỹ đang khẽ nâng cằm nhọn, bộ dáng giương giương tự đắc, nàng ta dùng một tay nâng tinh cầu, ngạo kiều và càn rỡ không thể tả.
Chỉ bóng dáng hư ảo này đã chứng minh mèo ngốc ở Thiên Lan Cổ Tinh đã tiến vào bảng Vấn Đỉnh.
Vù!
Một vệt tinh quang đánh nát ý thức, bởi vì thời gian quá lâu nên Từ Bắc Vọng đã bị trục xuất ra ngoài.
“Tâm tình thế nào?”
Công Nghi Sơ quan sát biểu hiện phức tạp của đệ tử.
“Kích động.”
Từ Bắc Vọng khẽ nói.
“Rất bình thường, bản tôn mỗi lần quan sát bảng Vấn Đỉnh, đều không khỏi lãnh hội ý triều trập trùng, nhờ đó mà khích lệ bản thân.”
Công Nghi Sơ cười một tiếng, thu la bàn vào.
Từ Bắc Vọng dần dần hồi phục cảm xúc, quyết định phải tìm được một miếng la bàn.
Hắn vẫn thỉnh thoảng mỉm cười, nhưng chưa bao giờ có một khắc vui vẻ thật sự.
Nhưng chỉ khi nhìn thấy mèo ngốc trên bảng Vấn Đỉnh, hắn mới cảm thấy ấm áp vô cùng, loại cảm giác yên bình đã từng sớm chiều ở chung kia lại lần nữa hiện lên.
Ngay thời khắc nhìn thấy tên họ của lão đại và mèo ngốc, hắn nhất định phải cướp lấy Tinh La bàn của tông môn nào đó!
Công Nghi Sơ yên lặng ngắm nghía Từ Bắc Vọng.
Nàng tưởng rằng đệ tử vẫn kích động khó đè nén, chứ nào biết được hắn đang nghĩ cách cướp đoạt bảo vật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT