Nam tử mặc áo bào mực phát hoà lẫn sao trời cưỡi Thao Thiết khí tức bàng bạc.
Các trưởng lão vui mừng gật đầu, Cốc Lương Thành bế quan ba mươi năm, tu vi cũng tiến bộ không ít.
Đệ tử ngoại môn, nội môn đều lộ ra vẻ sùng bái hâm mộ.
Cảnh giới Giải Ách đỉnh phong ở tuổi bốn trăm, thiên tư quá tuyệt vời!
“Ta sẽ lập cho ngươi một khối mộ bia.”
Từ đầu đến cuối, Cốc Lương Thành không hề quay đầu, thanh âm hời hợt, tựa như đang đối mặt với chuyện nhỏ như râu ria.
Nhưng đồng môn quen thuộc của hắn đều phát hiện ra, Cốc sư huynh đang vô cùng tức giận, là oán hận do bị vũ nhục!
Một tên quê mùa mới tiến vào tông môn đã khiêu khích Cốc sư huynh, có phải cho rằng Cốc sư huynh là quả hồng mềm không?
Nếu có bối cảnh thâm hậu hay là tộc nhân của thế lực lớn thì cũng thôi đi. Đằng này lại là một tên quê mùa bị thế giới vứt bỏ, đây đúng là một sự sỉ nhục to lớn, không giết không đủ hả giận!
Băng Tuyết Tầm Cung tồn tại rất nhiều nhân vật lớn. Tám đệ tử chân truyền dù không xuất hiện nhưng đều quăng thần thức tới.
“Làm loạn cái gì, còn chưa cút sao?”
Việt trưởng lão lớn tiếng quát nam tử áo trắng trong sân.
Nàng thực sự sốt ruột vì lo lắng cho nhân tài, hắn chưa đủ ba mươi tuổi mà đã là người phi thăng.
“Chậm rồi.”
Giọng nói Cốc Lương Thành rốt cuộc cũng phát ra dao động, âm trầm nói: “Ta cho ngươi tự lựa chọn một kiểu chết.”
Từ Bắc Vọng không nói một từ mà lưu chuyển tiên lực toàn thân, sau đó đánh ra một chưởng.
“Sâu kiến.”
Cốc Lương Thành không nhúc nhích, mặc cho cự chưởng hư ảo đập vào thân thể, tựa như bị bụi bám lên, ngay cả sợi tóc cũng không có động tĩnh.
“Kiến lay cây…”
Có nữ tu lộ ra sắc mặt không đành lòng, Cốc sư huynh ngưng luyện Tiên thể, sức công kích của cảnh giới sơ phẩm Giải Ách hoàn toàn không thể tạo thành thương tổn với hắn.
“Đây chính là sự tàn khốc của đạo pháp tiên giới.”
“Ngươi khiêu chiến vượt cấp bên trong hốc núi là chuyện thường ngày. Nhưng nơi này là tiên giới, ngay cả một sợi tóc của ta, ngươi cũng không làm hại nổi.”
Từ đầu đến cuối, Cốc Lương Thành không quay đầu, than thở một tiếng.
Hắn nhất định phải làm nhục kẻ này, đánh vỡ sự ngông nghênh của hắn, sau đó dùng một chiêu ép chết.
Từ Bắc Vọng híp mắt, con ngươi thâm thúy đột nhiên xuất hiện ánh sáng trắng, mang lực lượng vô hình, dũng mãnh lao tới.
Hả?
Có trưởng lão chấn kinh, dường như không nghĩ tới kẻ này lại nắm giữ đạo pháp tiên giới.
“Không tự lượng…”
Cốc Lương Thành mới nói được một nửa, thức hải đột nhiên run đẩy. Làn da tràn đầy tinh huyết bỗng trở nên già yếu, tinh huyết dần dần ảm đạm nhanh chóng.
Coong!
Dù không có dây đàn, hắn tấu một tiếng vào không trung, tiếng đàn nện vào thân thể, thân thể suy kiệt nhanh chóng bị chém thành hai đoạn.
“Tự hủy!”
Vô số đệ tử không dám tin, tên này thật sự làm Cốc Sư huynh phải tự chém thân thể?
Mấy đạo khí tức khóa chặt nam tử áo trắng, những nhân vật lớn sợ hãi nhìn thẳng vào mắt tên quê mùa này.
Kỳ tài ngút trời!
Chỉ là cảnh giới Giải Ách sơ kỳ mà chiến lực đã đến trình độ này, quả thực không thể tưởng tượng được.
Đã có trưởng lão nghĩ đến việc tạm dừng quyết chiến, nhưng lại sợ khiến Cốc Lương Thành tạo tâm ma, đến lúc đó lại tổn thất một đệ tử chân truyền.
Hai tướng cân nhắc, vẫn là ưu ái Cốc Lương Thành hơn.
“Rất tốt!”
Tiếng gầm thét âm trầm, Cốc Lương Thành tái tạo lại đoạn cơ thể bị cắt đứt rồi lấy ra một thanh cổ cầm, là Tiên Khí của tam giai.
Khuôn mặt Từ Bắc Vọng không chút cảm xúc, tu vi của hắn quá thấp, không có cách nào phát huy sức mạnh luân hồi với uy lực lớn nhất.
Lúc trước lão đại đã từng nói, nàng tạm thời không bằng Bạch Nguyệt Quang. Mà lão đại là Thần Linh, Bạch Nguyệt Quang kia ít nhất cũng chạm tới cảnh giới Đại Đế rồi.
Đạo pháp của Đại Đế, ngay cả sơ khuy môn kính( chỉ mới hiểu được một chút) mà hắn cũng không làm được.
Được rồi, chỉ có thể dùng át chủ bài.
Cốc Lương Thành phẫn nộ đến cực điểm, ngón tay tấu đàn với tốc độ khủng khiếp.
Tiếng nghẹn ngào nức nở trong gió rít mang theo vẻ tang thương, tự do đánh bài ca đốn củi.
“Diệt!”
Tiếng đàn ngưng tụ thành một tảng băng khổng lồ, làm rung động thiên địa, một quyền hướng tới kẻ sâu kiến ti tiện ở giữa sân.
Đột nhiên.
Vạn vật chuyển biến.
Băng tuyết tiêu tán, sương mù xám cuồn cuộn bị quét sạch, từng chiếc đầu lâu tùy ý phiêu đãng, hài cốt tứ chi tưởng chừng muốn lấp đầy không gian.
Bên trong sương mù xám, một tòa tế đàn cao cao hiện ra. Bên trên là một nam tử tuấn mỹ đang đứng sừng sững, hắn kéo một đóa Bỉ Ngạn Hoa óng ánh lên, mỉm cười đưa cho Cốc Lương Thành.
Bên tai có quỷ hồn vong linh mê hoặc…
Đón nhận đi.
Cốc Lương Thành ngơ ngác, dường như đã thành kính trở thành tín đồ hướng tới Địa Ngục, giữ Bỉ Ngạn Hoa trong lòng bàn tay.
...
...
Ngoại giới, Cốc Lương Thành đứng im bất động.
Tiếng đàn đúc thành tảng băng to lớn đang tung quyền chợt dừng lại, cả hai đều giống như pho tượng.
Đây là tình huống gì?
Bầu không khí rơi vào yên tĩnh, các đệ tử đột nhiên rối loạn.
“Quy luật của thời gian!”
Ở chỗ sâu của tông môn, các nhân vật lớn sợ hãi!
Loại thủ đoạn này giống hệt như pháp tắc thời gian trong truyền thuyết, sao nó lại có thể xuất hiện trên người một tên quê mùa cơ chứ?
Khuôn mặt Từ Bắc Vọng vẫn bình tĩnh như cũ, hắn dừng vận chuyển khiếu huyệt, không gian Minh giới cũng khép lại.
Đây chính là uy lực của thần công tầng thứ bảy, đi qua không gian thời gian, đưa đối phương vào Minh giới, nơi mà hắn không thể làm gì được Sứ giả Chấp Chưởng!
hắn không thể làm gì được Sứ giả Chấp Chưởng!
“Tại hạ Từ Bắc Vọng, đệ tử ngoại môn, muốn thay thế hắn.”