Nếu bản thân không còn giá trị, kết cục của hắn nhất định cũng sẽ thê thảm như đám thợ mỏ này vậy.

Suy cho cùng, đi đến đâu thì cũng phải dựa vào năng lực của chính mình.

Sau chặng đường dài khoảng nửa nén hương, bọn họ đi tới một cung điện nguy nga lộng lẫy, đủ loại tiên quả bày đầy trên bàn đá, hương thơm thoang thoảng khắp nơi.

Bên cạnh đó là một đống thần nguyên trong suốt cùng hai viên đá năm màu vuông vức.

“Đây là thần nguyên, cực kì quý hiếm, chắc ngươi chưa thấy bao giờ nhỉ?”

“Còn kia là Tiên tinh, chỉ có tiên nhân mới có thể sử dụng, tiện nghi cho ngươi rồi.”

Rốt cuộc, tên tuỳ tùng vẫn còn mấy phần oán khí, âm thầm cao ngạo khinh bỉ tên nhà quê.

Thần nguyên? Muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu…

Sự chú ý của Từ Bắc Vọng đặt trên Tiên tinh nhiều hơn, đây mới là thứ hắn nên cướp đoạt sau này.

Thấy tên tuỳ tùng đang chuẩn bị rời đi, Từ Bắc Vọng lên tiếng: “Xin các hạ khoan đi, tại hạ vừa đến đây, còn có một vài câu hỏi cần giải thích.”

Vừa nói, hắn vừa phất tay áo, dâng tặng toàn bộ thần nguyên chất đống trên bàn cho tên tuỳ tùng.

Tên tuỳ tùng không khỏi mừng rỡ, vội vàng khoát tay nói: “Được thôi, được thôi.”

“Các hạ tên là?”

Từ Bắc Vọng hỏi.

“Vương Sinh.”

Sau khi tên tuỳ tùng ngồi xuống, hắn châm một ly trà đưa tới rồi bắt đầu trò chuyện: “Tiên giới mênh mông rộng lớn, tinh vực này chỉ là một giọt nước trong biển lớn, thường được người ta gọi là âm vực Thiên Cầm…”

“Thiên Cầm? Có gì đặc biệt ư?”

Từ Bắc Vọng cắt ngang câu chuyện.

Vương Sinh cười nói: “Tên như ý nghĩa, vạn pháp lấy đàn vi tôn, thực lực âm sắc mạnh mẽ, những tu sĩ am hiểu cầm đạo đều có tài trí hơn người.”

Từ Bắc Vọng trầm mặc.

Hắn nhất thời cảm nhận được sự dịu dàng của lão đại. Nàng cố tình đưa hắn đến tinh vực Thiên Cầm, chính là để hắn thừa dịp trở nên mạnh mẽ hơn.

“Chắc ngươi muốn biết về cảnh giới tu luyện lắm đúng không?”

Vương Sinh bình thản nói: “Trong quá trình tu luyện ở tiên giới, trước tiên phải giải ách, ách là gì, đó chính là khổ nạn, sau khi giải trừ được toàn bộ khổ nạn của bản thân là có thể bước lên con đường trường sinh bất hủ.”

“Các hạ là?”

Từ Bắc Vọng hỏi lại.

Vẻ mặt Vương Sinh hơi mất tự nhiên, hắn buồn bực nói: “ Giải Ách Trung phẩm, ngươi thì chỉ mới vừa vào cảnh giới Giải Ách mà thôi.”

Vừa nói, khuôn mặt cũng hắn cũng dần dần đỏ lên, hắn quả thật đã vừa bị một tên nhà quê đánh bại, đúng là xấu hổ.

“Tại hạ đã dùng hết toàn lực.”

Từ Bắc Vọng lên tiếng, hóa giải sự khó chịu của hắn.

“Khó trách, ta chỉ mới dùng có ba phần lực.”

Vương Sinh tìm được nấc thang, sắc mặt đầy ngạo nghễ nói.

Hắn càng nhìn càng thấy nam nhân này thuận mắt, nói tiếp: “Vượt qua cảnh giới Giải Ách đỉnh phong, ngươi mới có thể chính thức tu luyện pháp tắc tiên đạo.”

“Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, mỗi người lại chia thành bốn cấp bậc khác nhau là sơ, trung, cao và đỉnh phong.”

“Những nhân vật lớn mà ngươi vừa thấy đều có tu vi Địa Tiên, tuổi thọ đã lên đến mười vạn năm.”

Từ Bắc Vọng không nói một lời, tập trung lắng nghe.

“Tiên giới có nói, giới hạn của tiên đạo chỉ là một mảnh trống rỗng, sau Thiên Tiên chính là cảnh giới Hư Vô, nơi lĩnh ngộ mọi sự hư ảo của thiên địa.”

“Trên cả Hư Vô chính là cảnh giới Lạc Thần, những người này tôn thờ thần linh, cai quản các tinh vực, trên cảnh giới Lạc Thần chính là Cổ Thần, Cổ Thần có thể luyện hóa tinh vực, tạo nên một bầu trời đầy sao trong thức hải…”

Vương Sinh nói mãi nói mãi, ánh mắt tràn đầy sự mãnh liệt, thân là tu sĩ, ai lại chẳng mong muốn được trở thành thần?

Thế nhưng hắn biết, với thiên phú của mình, cả đời này cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Giải Ách.

Đôi mắt xanh biếc của Từ Bắc Vọng ngập tràn kinh ngạc, nhưng hắn cũng không nhiều lời.

“Sau Cổ Thần chính là cảnh giới Đế Tôn, Đế Tôn Đỉnh phong sẽ được xưng là Thiên Đế…”

Nói mệt rồi, Vương Sinh nhấp một ngụm trà.

Như vừa nhớ ra gì đó, hắn trịnh trọng nói: “Là tu sĩ ở tiên giới, ngươi nhất định phải biết đến sự tồn tại của kỷ nguyên trường hà.”

“Bên trong kỷ nguyên trường hà, dù có là sinh linh mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một đóa bọt nước, khi đợt sóng tan biến, sinh mạng cũng đi đến điểm kết thúc.”

“Chuyện này đã phá hủy căn cơ của tiên giới, mỗi lần kỷ nguyên trường hà xảy ra đều là một trận đại nạn.”

Vừa dứt lời, Từ Bắc Vọng thuận thế hỏi: “Nhưng như vậy cũng có nghĩa là cơ duyên ra đời?”

Vương Sinh nghe vậy thì nhìn chằm chằm hắn rất lâu.

Không thể không bội phục được, đây chính là lý do tại sao một người chưa đến ba mươi tuổi lại có thể siêu thoát.

Vừa mạnh mẽ vừa dũng cảm hào khí!

“Không sai, đó là cơ duyên mà ngươi không thể nào tưởng tượng được.”

“Kỷ nguyên trường hà diễn ra vào thời gian khác nhau, thỉnh thoảng năm ngàn năm một lần, thỉnh thoảng lại là tám mươi ngàn năm, lần diễn ra kỷ nguyên trường hà gần đây nhất chính là chín trăm năm trước.”

Vương Sinh cảm khái nói.

Nhóm nhà quê này cũng khá may mắn đó chứ, không cần phải trải qua tình cảnh khủng khiếp khi diễn ra kỷ nguyên trường hà.

“Tiên giới rất tàn khốc, chẳng hạn như Thần tộc Thất Quan Vương, họ đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát vào ba mươi hai năm trước…”

Khi nói về đề tài này, Vương Sinh không khỏi rợn tóc gáy.

“Thất Quan Vương?”

Từ Bắc Vọng tùy ý hỏi.

Vương Sinh đột nhiên quỳ sụp xuống đất, sắc mặt lộ vẻ kính ngưỡng: “Họ chính là người thắng nhiều nhất trong kỷ nguyên trường hà, hình như là thắng đến bảy lần!”

“Được chư thiên vạn vật tôn thành Thần tộc Thất Quan Vương, tổ địa của bọn họ nằm ở cổ tinh Tử Vi, chỉ tiếc…”

Đây chính là sự kiện đã khiến toàn bộ tiên giới chấn động, kinh thế hãi tục, dư âm của chuyện này vẫn luôn không thể nào lắng xuống.

Vương Sinh đứng dậy, thao thao bất tuyệt: “Thiên kiêu của Thần tộc, Hoàng Cẩm Sương, thọ chín trăm tuổi, đứng thứ ba trên bảng Vấn Đỉnh, ngài ấy đã được chỉ định sẽ trở thành Thiên đế, thế mà lại chết trong chiến dịch kia.”

“Ai cơ?”

Nhận ra sự thất thố của mình, Từ Bắc Vọng khàn giọng nói: “Tên nghe hay quá.”

Vương Sinh liếc hắn: “Đó là nhân vật mà ngươi mãi mãi không thể nào sánh bằng được!”

“Biết bảng Vấn Đỉnh là gì không? Đó là nơi tập hợp tất cả thiên kiêu của tiên giới, là những tu sĩ chưa từng trải qua kỷ nguyên trường hà.”

“Ngươi có biết thiên kiêu xuất sắc nhất của tinh vực Thiên Cầm, đệ tử chân truyền của chủ nhân của tinh vực này, xếp hạng bao nhiêu không?”

Nụ cười của Từ Bắc Vọng cứng ngắc, tâm trạng hồi hộp ngút trời: “Bao nhiêu?”

“Chín mươi bảy ngàn ba trăm sáu mươi bốn!”

“Bởi vì lọt vào hạng trước một vạn, chi chủ tinh vực đại xá thiên hạ, mừng không kể xiết.”

“Nghĩ xem Hoàng Cẩm Sương kinh khủng đến nhường nào, cái chết của một

Thiên kiêu kinh thế tuyệt luân như vậy chính là tổn thất lớn nhất của toàn bộ chư thiên vạn vật, nàng ấy chỉ mới chín trăm tuổi mà thôi!”

Cơ thể Từ Bắc Vọng khẽ run, chậm chạp không nói nên lời.

PS:

Cảnh giới tu luyện:

Cảnh giới Giải Ách, cảnh giới Nhân Tiên, cảnh giới Địa Tiên, cảnh giới Thiên Tiên, cảnh giới Hư Vô, cảnh giới Lạc Thần, cảnh giới Đế Tôn, Tranh Độ một bước, Tranh Độ hai bước, Tranh Độ ba bước, Tranh Độ bốn bước, Đạo quân…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play