Đông Hoang.

Nhật Nguyệt Thần Triều.

Một khu rừng trải đầy cổ thụ sum suê, núi non trùng điệp nhìn không thấy bờ, thỉnh thoảng lại có đủ loại tiên hà bay vút lên trời, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Một cung điện khổng lồ giữa những dãy núi, kiến trúc huy hoàng rộng lớn, ánh sáng lấp lánh như chốn tiên cảnh nguy nga.

“Đã gần một tháng, có mấy tên nhà quê rồi?”

Trong đại điện trang nghiêm. một đám người nghiêm túc ngồi thẳng lưng, ai nấy đều mặc trang phục vàng kim, khí tức mênh mông như vực sâu biển lớn.

“Bẩm thượng nhân, tổng cộng có mười tám người phi thăng.”

Một phụ nhân mặc áo choàng thêu hoa cung kính nói.

“Có ai hợp lệ không?”

Một lão giả hỏi.

Phụ nhân do dự một chút rồi cười khổ: “Đều là phế vật.”

Đám người ngồi trong đại điện trố mắt nhìn nhau, một chậu nước lạnh đã dập tắt ngọn lửa mong đợi của họ.

Bọn họ đến từ khắp các tông môn trong quốc gia, đến đây chỉ để tìm thấy một tên nhà quê có thiên phú dị bẩm.

Dù sao đi nữa, thiên tư đạo tâm của những kẻ có thể thoát khỏi thế giới bị vứt bỏ chắc chắn không tệ, đương nhiên có giá trị đào tạo.

Đám nhà quê ấy cũng chỉ một nghèo hai trắng, bọn họ chỉ cần ban cho bọn chúng một ân huệ, lỡ như có người leo lên thiên giới, thế lực bọn họ sẽ nhận được rất nhiều ích lợi.

Đáng tiếc, đám người kia chỉ toàn là phế vật, không có chút giá trị bồi dưỡng nào, đúng là lãng phí tài nguyên.

“Bẩm báo!”

Một nam nhân lấm la lấm lét bước vào đại điện, hắn quỳ xuống trước phụ nhân và nói: “Tinh thạch cảm ứng, lại có một tên nhà quê vô ý bước vào tinh vực Thiên Cầm.”

Phụ nhân không mấy hứng thú nhưng vì sợ bỏ sót cá chép, nên đành bước ra khỏi đại điện.

Các nhân vật lớn trong điện thấy vậy thì cũng quyết định tự mình điều tra một phen.

Năm vầng thái dương treo cao trên bầu trời, từng bóng người xuất hiện trên không khiến những tia sáng tiên cảnh cùng đan vào một chỗ.

Trong sơn cốc, mười mấy tên thợ mỏ thấp kém mang theo những gông xiềng quỷ dị, cúi đầu đào Tiên tinh ở khu vực khai thác mỏ.

Bọn họ có trai có gái, dáng người khác biệt, điểm giống nhau duy nhất chính là…

Mặt mũi tái nhợt, quần áo tả tơi, bộ dáng chật vật, ánh mắt trống rỗng.

Ai lại có thể nghĩ rằng bọn họ chính là những người đã được phi thăng cơ chứ?

Đám người này từng đứng sừng sững trên đỉnh cao, cô độc nhìn xuống chúng sinh, truy cầu con đường trường sinh.

Mộng tưởng vẫn luôn tốt đẹp, thế nhưng hiện thực lại quá tàn khốc!

Ai nấy đều mơ ước được đi tới Tiên giới, nhưng bây giờ lại trở thành những kẻ lao động khổ khai, không còn một chút tôn nghiêm, sống không bằng một con chó hoang.

Đám dân đen ở thế giới nguyên thủy vốn còn tưởng tổ tiên được vạn người kính ngưỡng của mình cũng sẽ trở thành một nhân vật lớn ở tiên giới, sao bọn họ có thể ngờ rằng bản thân sẽ đi đào mỏ cho người khác còn lại là trong một góc nhỏ cơ chứ?

“Lại là một tên khốn xui xẻo khác.”

Một tên thợ mỏ cười trên sự đau khổ của người khác, khi không thể tức giận với chính mình, người ta thường chuyển sang giễu cợt người khác.

“Ai bảo không phải đâu, thật hối hận.”

Một tên thợ mỏ trung niên khác cũng thở dài một tiếng.

“Hối hận sao?”

Người kia kiềm nén đắng chát đang dâng trào trong cổ họng, từ từ trở nên tuyệt vọng. Nhưng nếu không phi thăng, tuổi thọ ngày càng vơi bớt, cuối cùng chỉ còn một con đường chết.

Có trách, thì cũng chỉ biết trách số phận, ai bảo bọn họ không được sinh ra ở tiên giới chứ?

Thế giới bị vứt bỏ mãi mãi chìm đắm trong cảnh khổ, những tu sĩ ở đó vĩnh viễn không thấy ngày nổi danh!

Ầm ầm!

Ngay vào lúc này, bầu trời nứt ra một khe hở nhỏ, một bóng người bị ném ra bởi sức mạnh tinh thần.

Nam tử áo trắng tinh xảo tung bay giữa bầu trời, mái tóc dài xen lẫn hai màu đen trắng rũ xuống, dung mạo gần như hoàn mỹ, không tìm thấy chút tì vết.

Hắn xuất hiện giữa hư không, mang theo khí chất siêu nhiên hấp dẫn từng người một.

“Túi da tốt đấy!”

Một vị đại nhân khoác y phục vàng kim không khỏi khen ngợi từ trong thâm tâm.

Ở trước mặt hắn, bất kỳ lớp ngụy trang nào cũng trở nên vô hình, đây mới chính là dung mạo chân thực của bọn nhà quê.

“Ồ?”

Hắn híp mắt, đáy mắt thoáng qua một tia khiếp sợ.

Cốt Linh?

“Chưa đủ ba mươi tuổi?”

Phụ nhân mặc áo bào thêu hoa trở nên hoàn toàn thất thố, lớn tiếng kêu lên.

Đại nhân vật như Kỳ Dư cũng thấy khó tin!

Tại Tinh vực Thiên Cầm, những kẻ có tu vi nhường này cũng chỉ thường thường bậc trung, thậm chí còn là hạng người ngu muội tầm thường, chỉ có thể trở thành tên sai vặt bẩn thỉu hoặc lao động khổ sai.

Nhưng kẻ này lại đến từ thế giới bị vứt bỏ, mọi chuyện lại hoàn toàn khác biệt!

Trong số những tên thợ mỏ kia, người nhỏ tuổi nhất cũng đã hơn một ngàn, sự chênh lệch tuổi tác lại càng làm nổi bật thiên phú của kẻ này.

“Ta muốn hắn!”

Có người đến từ một nước nhỏ dứt khoát lên tiếng.

Không cần suy nghĩ thêm, giá trị bồi dưỡng của kẻ này khẳng định vô cùng cao!

“Ta cũng muốn…”

Người vừa lên tiếng đến từ tông môn sở hữu khu vực mỏ tiên này, dù đó là chỉ là một phụ nhân xinh đẹp có dáng người thấp bé, nhưng lại có giọng nói hết sức kiên quyết.

Đại nhân vật Kỳ Dư vẫn không lên tiếng, hắn yên lặng theo dõi mọi chuyện.

Tình huống này khiến mỗi một tên thợ mỏ đều ghen tị đến mức phát điên, cơn tức giận dần chiếm đoạt lý trí của bọn họ, xiềng xích nặng nề phát ra những tiếng leng keng chói tai.

Tại sao!

Bọn họ và kẻ kia đều là đồ nhà quê trong miệng đám tiên giới, nhưng vì sao chênh lệch đãi ngộ lại lớn đến vậy?

“Ngươi đi thử xem sao.”

Lão giả đội kim quan chỉ vào tên tùy tùng lấm la lấm lét bên cạnh phụ nhân xinh đẹp.

Tên tùy tùng không dám trái lời, thân thể lập tức bộc phát hào quang tiên khí, đánh thẳng vào nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play