Đám người trong thánh địa Dao Trì như đã ngừng thở, ngay cả một âm thanh nhỏ nhất cũng không dám phát ra.
Từ Bắc Vọng thấy thế, hắn vung ống tay áo lên, thu viên đá phát ra ánh sáng bảy màu vào trong tay áo.
Sau khi thấy Từ ác liêu đã nhận lấy Thần khí, cơ thể căng thẳng của phụ nhân dẫn thả lỏng, thiếu chút nữa đã xụi lơ trên mặt đất.
Bà ta cúi đầu rũ mắt rồi kính cẩn nói: “Đa tạ Từ công tử.”
Sau đó, thánh chủ Dao Trì run rẩy chờ đợi sự phán xét của số phận. Bầu không khí im lặng kéo dài như cực hình giày vò nội tâm bà.
Nam tử tuấn mỹ tựa như trích tiên kia, thế mà lại đi vào trong chiến thuyền.
Vô số người trong thánh địa phát lạnh sống lưng, nội tâm đột nhiên co quắp, hai chân vô thức run lên.
Trọn vẹn nửa khắc sau.
Từ Bắc Vọng mới ra khỏi phòng, hắn ta kiềm nén cơn đau đứt gãy xương sườn đang lan khắp toàn thân, thậm chí còn ôm một con mèo ngu ngốc trong ngực.
Phì Miêu bẹp miệng, vẫn còn tức giận vì thánh địa Dao Trì không chào đón meo meo.
“Đi mau.”
Từ Bắc Vọng ra lệnh.
Ngay lập tức, một cỗ năng lượng hùng vĩ bất tử tuôn ra từ ngón tay hắn, ba tên Bán Bộ Chí Tôn đứng đầu không thể động đậy, Triều Khuynh Tuyệt đang quỳ trong đám người cũng cứng đơ giống như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp.
“Tôn thượng meo meo giá lâm!”
Phì Miêu dùng giọng nói nhẹ nhàng dễ thương để rống lên đầy khí phách, không thèm nhìn mặt ai mà tiếp tục đi đến phía trước, móng vuốt đặt lên trên đầu nàng.
Trong chốc lát, sợi dây nhân quả trắng xóa tuôn ra, một đầu hướng đến Từ phủ xa xôi.
Từ Bắc Vọng vận chuyển tiên lực để chữa trị xương cốt bị đứt gãy. Hắn vừa mới cầu xin lão đại để mình có thể gieo nhân quả với thánh địa Dao Trì, cũng chính là phải sờ đầu thánh chủ.
Kết quả bị đánh một trận tơi bời.
Thay thế bằng Phì Miêu.
Sau khi ăn trái Đạo Quả của Tiểu Thế Giới, con mèo ngốc miễn cưỡng cũng có một chút sức mạnh nhân quả.
Sau khi ấn đầu Triều Khuynh Tuyệt, Phì Miêu ngẩng đầu rời đi.
“Nếu Từ gia có bất trắc gì thì ngươi sẽ hoàn toàn biến mất trên thế gian này, đến cả xương cốt cũng không còn sót lại.”
Từ Bắc Vọng vừa nói chuyện vừa vứt ra một cái túi Càn Khôn chứa một đống pháp bảo, các cổ tịch cấp cao, đều là những thứ mà hắn vừa mới cướp đoạt ở Thiên Thần Điện.
“Nhận lấy.”
Thanh âm của của hắn trở nên lạnh nhạt hơn bao giờ hết.
Thánh chủ Dao Trì hơi do dự một lát rồi đem bảo vật thu vào trong vòng cổ, sau đó cung kính cảm tạ:
“Nếu đã thừa hưởng lòng tốt của Từ công tử, ta nhất định sẽ không phụ sự ủy thác.”
Nàng lờ mờ nhận thấy nhân quả đã gieo nếu không nhận quà thì nhân không kết được.
Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu, giải quyết xong một mối băn khoăn.
Sau khi phi thăng, hắn rất có thể sẽ không quay lại Cửu Châu, người mà hắn mắc nợ nhiều nhất trong cuộc đời này chính là cha mẹ.
Vì để chắc chắn hơn, một Vũ Chiếu vẫn chưa đủ, cần phải kéo thêm thánh địa Dao Trì để làm một gói bảo hiểm nhân thọ.
Đây cũng là lý do hắn không giết Triều Khuynh Tuyệt. Một chút khí vận của nàng ta cũng không thể biến đổi thể chất không may của hắn.
Mà Triều Khuynh Tuyệt đã được chỉ định là thánh chủ tiếp theo, với vận may cùng thiên phú của nàng, ta việc đứng sừng sững trên đỉnh cao chỉ còn là vấn đề thời gian.
Điều này có nghĩa, Từ phủ sẽ được bảo hộ toàn hiện trong hơn một ngàn năm.
Làm thế này, đồng nghĩa với việc tình cảm cha con, mẹ con sẽ được cắt đứt hoàn toàn.
“Cầu mong cho thánh địa của các ngươi đời đời bất diệt.”
Sau khi dứt lời, nam tử áo trắng xách Phì Miêu đáng yêu lên rồi biến mất cùng với chiến thuyền biến mất.
“Cung tiễn Đệ Ngũ Tôn thượng, cung tiễn Từ công tử, cung tiễn meo… meo meo Tôn thượng.”
Thanh âm đều đều vang lên, vô số người của thánh địa Dao Trì nhìn theo chiến thuyền đi xa.
Niềm vui lấy lại được sự sống trong tuyệt cảnh tràn ngập trong lòng của mỗi đệ tử Dao Trì, ai nấy đều vui mừng đến mức không thể kiềm chế được.
Các nàng bỗng phát hiện, Từ ác liêu cũng không đến mức xấu xa như vậy.
So với Thiên Thần Điện và các thế lực đạo thống khác, chiến lực đỉnh cấp và các Bán Bộ Chí Tôn của bọn hắn đều đã chết, mà Dao Trì chỉ mất đi một món Thần khí, nhưng lại nhần về bí tịch truyền thừa của Thiên Thần Điện.
Nghĩ đến đây, bọn họ thậm chí có chút cảm kích nam nhân rung chuyển trời đất này.
“Ta cũng muốn siêu thoát.”
Triều Khuynh Tuyệt khuynh quốc khuynh thành cắn chặt hàm răng, trong lòng xuất hiện cảm giác vô cùng phức tạp.
Nàng chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào trái tim của mình dù bao đêm vẫn mơ thấy tên ác ma này.
Mặc dù bị ức hiếp và cướp đoạt bảo vật, nhưng tại sao nàng vẫn không quên?
Ích kỷ?
Thực ra, Triều Khuynh Tuyệt biết rất rõ rằng cả đời này nàng sẽ không bao giờ gặp lại một nam tử xuất chúng đến nhường này.
Nhưng vừa rồi, ác liêu không hề nhìn nàng.
Trong mắt của hắn, chúng sinh muôn người như một, không hề có gì đặc biệt so với sâu kiến.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cửu Châu vẫn còn đang lâm vào tình cảnh mưa máu ngập trười, nhưng tất cả đều không liên quan đến lê dân bách tính, chỉ có các đạo thống lớn bị đá xuống vực sâu vạn trượng mà thôi.
Cuộc tàn sát bất tận lại tựa như một chuyến thu hoạch củ cải, hai đại ma đầu cứ thế mà tàn nhẫn nghiền nát tính mệnh của những cường giả hàng đầu.
Danh gia vọng tộc, đạo thống vạn năm cũng không tránh khỏi tai họa!
Nhưng đối với những tu sĩ bình thường, đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Các thế lực vốn luôn độc chiếm tài nguyên của Cửu Châu đều đã rơi đài, điều này có nghĩa một cuộc cải tổ sức mạnh sẽ được dấy lên.
Nếu như Cửu Châu trước đây được ví như một vũng nước đọng, thì bây giờ như suối nguồn chảy xiết, dòng nước lan tỏa đến đây, vạn vật vui vẻ phồn vinh tới đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT