Hoàng thành bao phủ trong một bầu không khí trang nghiêm.
Dưới bầu trời xanh thẳm và ánh nắng chói chang, quần thần đồng thời quỳ xuống thỉnh cầu: “Chúng thần chỉ cầu Thiên Hậu nhanh chóng lên ngôi, cai trị thiên hạ, đáp ứng thiên mệnh, an ủi lòng thành của thần dân.”
Bá tánh mênh mông cũng hô to: “Chỉ mong Thiên Hậu nhanh chóng lên ngôi, cai trị thiên hạ!”
Cho dù thế giới bên ngoài vẫn còn nhiều ý kiến khác biệt, nhưng những thành tựu trong hơn mười năm nhiếp chính của Thiên Hậu đã rõ như ban ngày, xuất sắt gấp chục lần so với vị hoàng đế chết bất đắc kỳ tử kia.
Triều đại sẽ bắt đầu thay đổi từ bà ta, điều này không còn gì thích hợp hơn nữa.
Bên cạnh đó, đa số võ giả chỉ theo đuổi con đường trường sinh, dân chúng phổ thông chỉ cầu mong cuộc sống ổn định, Thiên Hậu thuận thế lên ngôi cũng không mang đến quá nhiều xáo trộn.
“Lòng dân đều hướng về…”
Dù vẫn còn có người không cam lòng, nhưng bọn họ vẫn không dám phản kháng.
Tần thành chủ của thành Tội Ác là đồng minh trung thành của Thiên Hậu. Hơn nữa, các đạo thống Cửu Châu thường truyền tai nhau rằng, Thiên Hậu là người luân hồi chuyển thế, kiếp trước của nàng là bạn tốt của Ánh Công Cẩn của thành Quang Minh.
Về cơ bản, toàn bộ khu vực cực bắc đều nằm trong tay hai vị cường giả Bán Bộ Chí Tôn nổi danh này, địa vị của Thiên Hậu vững chắc như núi Thái Sơn.
Dựa vào sự hỗ trợ của Từ ác liêu, nữ chủ càn khôn không còn phải lo lắng bất kỳ điều gì nữa.
Vũ Chiếu đứng sừng sững trên đại điện, tâm tình sáng láng niềm nở, không khỏi say mê trong thành tựu quyền lực.
Nhưng rất nhanh, bà ta điều chỉnh cảm xúc, dang hai cánh tay ra, vô cùng kích động nói: “Nếu mọi người đã thỉnh cầu, ta làm sao có thể làm trái với lòng dân đạo trời? Ta nguyện gánh lấy trọng trách của xã tắc, tạo phúc cho vạn dân!”
Khi Vũ Chiếu vừa dứt lời, bầu không khí của toàn bộ kinh thành đã lên đến cực điểm.
“Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
“Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Trong tiếng hò hét thành kính, nữ nhân này đã tạo nên đồ đằng thiên hạ, một đế quốc mới ra đời.
Vũ Chiếu nở nụ cười ấm áp tự tin, liên tục vẫy tay chào mọi người, đáp lại những tiếng hò reo không ngớt, thể hiện sức quyến rũ bất tận.
Bà ta âm thầm nhắc nhở chính mình, đây mới chỉ là bước khởi đầu, xưng đế chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch phi thăng.
Trong tương lai, bà sẽ thúc đẩy triều đại này phát triển đến giai đoạn cực thịnh, tạo ra nhiều huy hoàng hơn nữa!
Cuối cùng, bà sẽ dựa vào sức mạnh của tất cả chúng sinh, một bước siêu thoát lên trời.
Vở kịch ủng hộ lên ngôi hạ màn, những việc sau đó diễn ra thuận lợi như nước chảy thành sông.
Quốc hiệu đổi thành Vi Chu, thi hành đại xá thiên hạ, sắc phong các phần tử bất hảo thành bầy tôi hầu vua.
Mà danh tự của Từ Bắc Vọng lại đặc biệt bắt mắt, một bức tượng tuấn mỹ bằng vàng được dựng lên ở kinh thành, phát ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Hàng nghìn người bày tỏ lòng kính trọng đối với Quốc sư!
….
….
Từ Bắc Vọng vốn không quan tâm đến các lễ nghi xưng đế phàm tục, bây giờ hắn đang xuất hiện tại Từ phủ.
Tiểu viện yên tĩnh và tao nhã, Phì Miêu bày ra sắc mặt cảnh giác, nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nữ này.
“Ngươi đã tự do từ lâu, không cần phải tiếp tục ở lại Từ gia.”
Thần sắc của Từ Bắc Vọng vẫn tuỳ ý tự nhiên, liếc mắt nhìn nữ nhân mặc váy xếp ly đối diện.
“À…”
Sau khi im lặng một hồi lâu, Thẩm Ấu Di mới vô cảm gật đầu, nàng ta giống như đã nhìn thấu hồng trần, cảm xúc cũng không thay đổi chập trùng như thường lệ.
Thực ra, nàng ta đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không trào dâng những nước mắt uỷ khuất hối hận.
Nàng và hắn đã sớm không phải là người cùng một thế giới, vĩnh viễn cũng không có khả năng.
Nếu lúc trước, nàng không bướng bỉnh như vậy, bọn họ có lẽ đã có một câu chuyện tốt đẹp?
Mỗi khi nhớ lại, nàng cũng không đến mức chỉ biết ngóng trông bóng lưng lạnh lùng của nam nhân này.
“Chúc ngươi tiền đồ như gấm.”
Một nụ cười chân thành hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ của Từ Bắc Vọng.
Sau khi ăn Đạo Quả của Tiểu Thế Giới, hắn có thể bí mật dò xét sức mạnh nhân quả, thông qua đó mà nhớ lại một đoạn chuyện xưa.
“Ta cũng… Cũng chúc ngươi vạn sự như ý.”
Thẩm Ấu Di vén tóc ra sau tai, má ngọc vẽ nên một nụ cười cứng ngắc.
Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu, khi hắn chuẩn bị rời đi, liền đưa qua một cái túi Càn Khôn: “Ta có một ít tài nguyên tu luyện ở đây…”
“Không cần!”
Hắn mới nói được một nửa, một âm thanh kiên quyết vang lên.
Lần đầu tiên Thẩm Ấu Di nâng mắt nhìn thẳng vào Từ Bắc Vọng, nàng bình tĩnh nói: “Ngươi không nợ ta.”
Đây là sự bướng bỉnh của một nữ nhân, và cũng là phẩm giá cuối cùng của nàng.
Từ Bắc Vọng gật đầu, hắn không nói gì nữa, sau đó biến mất trong nháy mắt.
Bộ dáng cứng rắn được ngụy trang của Thẩm Ấu Di lập tức sụp đổ, nàng ta ngồi xổm xuống đất, ôm gối khóc lóc như một đứa trẻ bất lực.
…
…
Trong hư không.
“Ngươi giúp nàng?”
Phì Miêu bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Từ Bắc Vọng không phủ nhận.
Quả thật, chỉ trong tích tắc vừa rồi, hắn đã giúp thanh lọc cơ thể không còn nguyên vẹn của Thẩm Ấu Di, con đường tu luyện của nàng ta sẽ vô cùng suôn sẻ, nhất định trở thành cường giả Bán Bộ Chí Tôn trong tương lai.
“Meo meo tức giận.”
Phì Miêu quay mặt sang chỗ khác, giọng điệu chua lòm.
CMN, bình dấm chua…
Từ Bắc Vọng gõ đầu nó một cái: “Ngươi cho rằng ta có ý đồ xấu với nàng ta sao?”
Đối với Thẩm Ấu Di, chưa nói đến mắc nợ hay không, nhưng hắn chỉ tiện tay giải quyết nhân quả mà thôi.
“Thế thì không có…”
Phì Miêu trung thực lắc đầu, sau đó lầu bầu một tiếng.
“Nếu ngươi dám thì đại phôi đản đã đánh một chưởng đến đây rồi.”
“Đúng rồi.”
Nó hình như nhớ đến cái gì cười hì hì nói: “Ngươi biết vì sao đại phôi đản không làm hại nàng không?”
“Không biết!”
Từ Bắc Vọng xách cổ nó, không để ý đến sự giãy dụa của con mèo ngốc, hai người lập tức xuất hiện ở Hoàng Thành.
Dục vọng chiếm hữu biến thái của lão đại, sao chó săn lại không biết cơ thứ?
Nếu nàng đã sử dụng trận pháp bảo vệ Từ phủ, đương nhiên cũng có thể theo dõi khí tức của Thẩm Ấu Di mọi lúc.
Chỉ cần trên người chó săn của nàng dính một ít hơi thở của nữ nhân khác, thì hắn sẽ chết thẳng cẳng ngay tức khắc.
Nhưng sự thật đã chứng minh, chó săn vô cùng trung thành, không hề có hành động vượt quá giới hạn.
Điểm thứ hai, có lẽ vì Thế Giới Ngũ Hành dưới lòng đất của cung Thái Sơ, nên lão đại mới tiếp nhận địa vịa quý phi nương nương.
Vừa hay, chó săn cũng coi như đã “cưới” một lần, “môn đăng hộ đối” với lão đại.
Tuy rằng đã ở chung lâu như vậy, nhưng hắn vẫn không thể đoán ra dã tâm của lão đại.
Thời gian còn dài, hắn còn phải đi theo hầu hạ “Lão Phật gia” này xuyên suốt vô số kỷ nguyên trong tương lai
Đau đớn cũng là một kiểu hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT