Từ Bắc Vọng nhìn về phía tầng mây, cung kính cúi đầu.
Khí tức lạnh lẽo lập tức lan tràn, mặt trời bỏng rất trên không trung bị tà váy màu tím che phủ, một luồng uy áp lao về phía cung điện liên miên.
Tại vùng đất của người đọc sách, đi tìm một người có văn khí là một chuyện vô cùng đơn giản.
“Gầm…”
Tiếng gào thét chói tai truyền đến.
Dưới cái nắng chói chang của mặt trời nóng bỏng, cái lạnh thấu xương cùng thủ đoạn pháp tắc hoàn toàn khác biệt khiến Tà Ma không thể lẩn trốn được nữa.
Đầu lâu màu da cam đang cố gắng chống cự, nhưng đáng tiếc rằng nó đã bị mặt trời đốt cháy toàn bộ khuôn mặt.
“Tha mạng cho ta…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cùng lúc đó, một lão đầu xấu xí xuất hiện trong hư không.
Miệng to rộng, răng nanh mọc thành bụi, hốc mắt lõm sâu, đôi mắt nhỏ xíu lại không có tròng trắng, giống như hai cái chấm đen ở trên khuông mặt. Mái đầu không có tóc, hai sợi râu dài ngoằng mọc ra từ hai bên thái dương.
Bộ dạng gống như một con con gián vậy!
“Phụt…”
Tà ma kinh hãi muốn chui xuống dưới đất, nhưng thân thể đã bị ánh nắng trói chặt, cơ thể vừa bị bốc cháy bởi sức nóng của mặt trời, sau đó lại bị đông cứng do pháp tắc băng hàn.
Thần hồn bị giam cầm giãy giụa một lúc lâu, sau đó bị lôi về phía nam tử áo trắng.
Từ Bắc Vọng nhấc Minh Đăng lên, sau đó thu thần hồn vào bên trong.
Hắn nhìn về vùng trời tĩnh lặng như tử vực, thản nhiên nói: “Ai để giải thích tại sao Khổng gia lại cung phụng hắn ta hay không?”
Lúc ở vùng đất cấm kỵ, kẻ này đã từng tham gia vây bắt Từ Bắc Vọng hắn và lão đại.
Trong lúc nhất thời, những người đọc sách ở thành Thánh Thành không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ là quá kinh ngạc với thủ đoạn thông thiên của Đệ Ngũ Ma Đầu.
Lợi dụng ánh nắng mặt trời để truy bắt tà ma!
Đơn giản không thể tưởng tượng được.
Chỉ có cường giả đến từ các thế lực lớn đang ẩn nấp trong tầng mây mới có thể hiểu được nội tình, bọn hắn phá không chạy đến để hóng xem trận chiến giữa Đệ Ngũ Ma Đầu và tiên sư Nho gia.
“Tà Thần? Khổng gia chưa từng nghe qua cái tên này.”
Tộc trưởng cố gắng lấy lại tỉnh táo, nhưng hắn chợt cảm nhận vết gai đâm phía sau lưng, sau đó lờ mờ phát giác được pho tượng thánh nhân đang trông chừng mình.
“Một ngàn năm trước, kẻ này đã tàn sát hai tòa thành; năm trăm năm trước, hắn đã huyết tế bảy vạn tính mệnh chúng sinh vì tu luyện công pháp; ba trăm năm trước, hắn được nhận được lời mời thịh tình của Khổng gia, trở thành hiền thủ Nho đạo, tăng thêm chiến lực Bán Bộ Chí Tôn.”
Nam tử áo trắng bình tĩnh kết tội, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hoà từ đầu đến cuối.
Sau khi nói xong câu cuối cùng, hắn nhìn về phía Khổng tộc trưởng: “Hiện tại, các ngươi vẫn còn tiếp tục rêu rao mình là người có đạo đức sao?”
Ầm ầm!
Giống như có sấm sét nổ vang!
Tâm trí của những người đọc sách dâng trào một cơn sóng gió mãnh liệt, nội tâm chấn động mãnh liệt không thôi.
Chẳng lẽ những lời Từ ác liêu nói là thật?
Bọn hắn quay đầu nhìn nhau, ánh mắt hiện lên một tia tin tưởng.
Dù sao đi nữa, bọn họ có thể kết luận được phẩm đức của một người thông qua công pháp của người đó.
Từ ác liêu cả ngày tu luyện bí tịch Địa Ngục, tuyệt đối là một người ác độc.
Nhưng lão nhân Tà Thực cũng có một trời đầu lâu, khó có thể che giấu được tà ác âm trầm.
Hơn nữa, Từ ác liêu có nói dối hay không, các đạo thống lớn sao có thể không biết, chỉ cần truy hỏi một chút là ra.
“Đừng có vu khống, hãm hại người khác!”
Sắc mặt các Á Thánh trong Khổng gia vô cùng hoảng sợ, quát lớn khiển trách Từ ác liêu đang giảo biện.
Biểu cảm Từ Bắc Vọng đột nhiên trở nên âm trầm, hắn lạnh lùng nói: “Cách đây mấy vạn năm, Khổng gia các ngươi tội ác chồng chất, ức nam hiếp nữ, bạo ngược bách tính, cướp đạot tài nguyên. Tộc nhân làm đủ chuyện ác trọn vẹn ba vạn năm trong Cửu Châu rồi. Gia tộc đệ nhất vạn cổ? Danh dự thánh nhân đã bị các ngươi tiêu hao gần hết rồi!”
m thanh không ẩn chứa bất kỳ nhiệt độ nào khiến tất cả mọi gnười câm như hến.
Tộc nhân Khổng gia đỏ bừng mặt mày, ai nấy đều tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
Từ Bắc Vọng trầm mặc một lúc rồi nói lớn.
“Chuột kia đê tiện còn da,
Lễ nghi không có sao ra con người?
Lễ nghi không có trong đời,
Sao mà chẳng chết cho rồi, ích chi?”
“Các ngươi còn có mặt mũi đi mời thánh sao?”
Văn khí bộc phát, âm thanh trùng trùng điệp điệp, lan tràn lên bầu trời.
Ầm!
Mấy chục toà pho tượng ở thành Thánh cùng vang lên, tử khí trường hà không ngừng trút xuống.
Văn khí nồng đậm như thế khiến cho vô số người đọc sách im lặng.
Đây có lẽ là bài thơ chửi người trắng trợn và trực tiếp nhất trong sử sách.
Từ ác liêu dùng ngôn ngữ bạo lực và thô bỉ nhất để công kích những việc làm xấu xa của Khổng gia ngay tại vùng đất của Thánh nhân.
Điều này có thật sao?
Thần sắc người đọc sách vô cùng ảm đạm, bọn hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận.
Không có điểm nào là giả cả.
Hầu hết người trong Khổng gia đều làm mưa làm gió trên sổ ghi chép công lao của Thánh nhân.
Giữa không trung, cường giả các thế lực lớn líu lưỡi chấn kinh, Từ ác liêu thật hung ác, đối xử với người đọc sách theo cách của người đọc sách.
Hào hoa phong nhã rồi mới ra tay lỗ mãng.
Hắn trực tiếp so sánh thế hệ đời sau Khổng gia với mấy con chuột không biết xấu hổ, giống loài có phẩm chất đê tiện nhất.
Lại còn ngay trước mặt Khổng thánh nhân.
“Hoang đường, ngươi có tư cách nói ra câu này sao?”
Tộc nhân Khổng gia xấu hổ giận dữ, điên cuồng gào thét, hoàn toàn thất thố.
Một đòn đó đã đánh thẳng vào linh hồn, khiến bọn họ mất hết can đảm.
Một người ác độc luôn bị người khác phỉ nhổ bây giờ lại dám vu oan cho Khổng gia.
Từ Bắc Vọng cười lạnh một tiếng, nói một cách bình tĩnh: “Nhĩ tào thân dữ danh câu diệt, Bất phế giang hà vạn cổ lưu.”
(Người thường, danh tiếng dần mai một. Vạn cổ lưu danh được mấy người)
Ầm!
Nửa vầng thơ lại khiến cho văn khí lan tràn mấy vạn dặm thêm một lần nữa, tiếng chuông liên miên từ những pho tượng thành Thánh không ngừng vang lên.
Vô số người người đọc sách câm như hến, nội tâm cũng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Sau khi ngươi hoá thành cát bụi, cũng không thể làm tổn thương dòng chảy vĩnh cửu của dòng sông đang dâng trào.
Đúng là như vậy.
Ai có thể so sánh với Từ ác liêu chứ?
Bọn hắn chỉ là những kẻ vô danh, người chết rồi đèn tắt, căn bản không thể lưu danh trong vạn cổ giống như người này.
Một sự tồn tại có thể mở ra cánh cửa tiếp dẫn tại Cửu Châu!
Bất kể là thương hải tang điền hay Nho gia diệt vong, chỉ cần thế gian vẫn tồn tại, thì nhân loại thì sẽ vĩnh viễn ghi khắc kẻ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT