Phì Miêu ngẩng đầu lên, khí thế dương dương tự đắc vô cùng.

Chó săn lười nói chuyện với nó, hắn đột nhiên lấy ra một ly trà sữa giống như đang làm ảo thuật, sau đó xum xoe đưa cho lão đại.

Có người từng nói, đợi đến khi cảm giác mới mẻ trôi qua, thì cho dù thích đến đâu thì cũng dần trở nên bình thản.

Trước kia, Từ Bắc Vọng rất đồng tình với quan điểm này, nhưng hiện giờ lại vô cùng phản đối.

Dung mạo cao quý mà tuyệt diễm, tư thái hoàn mỹ không có chút tì vết nào, khí chất băng lãnh vô biên, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều là bảo vật quý giá….

Hắn cung phụng nàng như thế nào đi nữa cũng không hề thấy chán.

“Ngươi đang nghĩ cái gì đấy?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nhìn hắn.

“Ti chức nghĩ đến việc mỗi ngày được nương nương dẫm lên.”

Chó săn không biết xấu hổ mà nói một câu thật lòng, sắc mặt vô cùng chững chạc đàng hoàng.

Tối hôm qua, một đôi tất trắng lướt qua trên mặt, khiến chó săn ngất ngây trước cảm giác phiêu diêu bồng bềnh này

“Thỏa mãn mong muốn của ngươi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nói, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia xấu hổ không dễ nhận ra.

Nàng dùng chân đạp vào miệng chó săn, khiến hắn bay xa năm dặm.





Vòm họng vẫn còn lưu lại hương thơm, chính là mùi cơ thể chân chính của nương nương, Từ Bắc Vọng hít một hơi thật sâu vào phổi, rồi sau đó lặng lẽ ngắm nghía công trình kiến trúc hùng vĩ trước mắt.

Tòa cung điện nối đuôi nhau dài liên miên đến nỗi không thấy điểm cuối, chiếm trọn vẹn mười vạn mẫu đất, rường cột của mỗi tòa nhà đều được chạm trổ hoành tráng mỹ lệ.

Một kiến trúc vô cùng xa hoa lãng phí nhưng lại được bao trùm trong chính khí hạo đãng, tiếng đọc sách vang vọng đến tận mây xanh.

Long Môn được ngưng tụ từ văn khí tọa lạc sừng sững giữa hư không, bên trên còn treo bảng hiệu ‘Gia tộc đệ nhất vạn cổ’ vô cùng sáng chói.

“Từ ác liêu!”

Một đạo khí tức mang theo sát ý vừa xuất hiện đã lập tức kinh động đến rất nhiều đại nho tại Khổng gia.

Bọn họ đứng sừng sững giữa bầu trời, cầm quyển sách trong tay, tất cả đều rơi vào trạng thái sợ hãi

Từng bộ y quan nhanh chóng rủ xuống.

Căn bản không cần suy đoán động cơ của Từ ác liêu, kẻ này chính là ôn thần, hắn đi tới đâu thì giết chóc tới đó.

“Từ ác liêu, ngươi dám làm loạn tổ địa thánh nhân sao?”

Một lão nhân đội tiểu quan làm từ sợi sơn mài, gõ gậy nghiến răng rồi gào thét.

Văn khí gia trì ở bên phía dưới đột nhiên phát ra âm thanh ù ù như sấm sét quét qua chân trời.

Trong nháy mắt, toàn bộ Thành Thành đều chấn động, vô số đại nho vừa nghe tin liền chạy tới.

Bọn họ không thể dung thứ khi Khổng gia và Nho đạo truyền thừa hàng vạn năm qua bị sỉ nhục như thế!

Kể từ giờ phút này, phàm là người đọc sách, đều trợn mắt ngoác mồm mà nhìn chằm chằm Từ Bắc Vọng, nội tâm bất chợt nảy sinh một cỗ hận ý mãnh liệt!

Từ ác liêu từng giết thiên kiêu đích truyền của Khổng gia ngay tại Thiên Xu. Khổng gia nhân từ nên sẵn sàng tha thứ cho hắn, vậy mà kẻ này không những không nhớ ơn mà lại càng thêm hung hăng ngang ngược..

Hành động này gây ra sự căm phẫn vô cùng!

Cừu hận cũng có sức mạnh của nó, mấy trăm người đọc sách tại thành Thánh đều dồn mọi cơn căm hận vào cùng một người, văn khí hóa thành uy áp nghiêm nghị, trấn áp về phía nam tử áo trắng.

“Đây chính là lễ nghi đãi khách của các ngươi sao?”

Con ngươi xanh biếc của Từ Bắc Vọng không hiện lên một chút gợn sóng, hắn đưa tay vẩy nhẹ một cái, uy áp vô hình lập tức bị trừ khử.

Hắn nhàn nhã dạo bước, cũng không có ý định hàn huyên mà thản nhiên nói: “Lấy nửa bút Xuân Thu ra đi.”

Sau khi hắn vừa dứt lời, như có thiên thạch rơi xuống biển sâu, tạo nên một tầng sóng lớn.

Trời đất như lặng yên trong chớp mắt.

Vô số người bị chọc giận bởi câu nói của Từ Bắc Vọng, ai nấy tức đến nỗi sùi bọt mép, gần như không kiềm chế được lửa giận.

Khẩu khí kẻ này vô cùng hời hợt, như thể vừa nói ra một yêu cầu không đáng kể vậy.

Đúng là không có chút liêm sỉ nào cả.

Đây là một nửa Thần khí còn sót lại của thánh nhân trong gia tộc, là báu vật của tổ tông, ngươi có mặt mũi nào để đòi a?

“Ngay cả ta cũng chưa từng thấy hình dạng của bút Xuân Thu.”

Một vị nam tử trung niên có dáng vẻ nho nhã lạnh lùng bác bỏ: “Nếu biết cung Tắc Hạ từng cất giữ di vật tổ tông, chẳng lẽ chúng ta lại để ngươi nhanh chân đến giành lấy trước à?”

Lão nhân cầm gậy gỗ là vị tiểu quan có tính khí nóng nảy, ông ta giận dữ tới mức xanh tím mặt mày, nói: “Ngươi nghe cho kỹ, cho dù Khổng gia có cũng sẽ không đưa cho loại người ma đầu như ngươi.”

Lời này vừa nói ra đã khiến rất nhiều đại nho khác nhíu mày, bọn họ âm thầm trách cứ lão nhân này ăn nói lỗ mãng thiếu chừng mực.

Từ ác liêu chính là ví dụ điển hình của hạng người ăn mềm không ăn cứng, nếu bọn họ cứ đối chọi gay gắt với hắn, hậu quả sau cùng không thể lường trước được.

Ngay cả người mới đọc sách cũng nhận ra hàn ý trong lòng, Từ ác liêu chính là người khởi động cánh cửa tiếp dẫn, hắn tuyệt đối không để bất kỳ ai xúc phạm đến quyền uy của mình.

Quả nhiên, nam tử áo trắng dừng bước, gương mặt tuấn mỹ bắt đầu biểu lộ thần sắc lạnh lùng, hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi đã không cần thể diện, vậy để ta giúp ngươi.”

Ngữ điệu ôn nhu chậm rãi phát ra.

Trời đất đột nhiên biến đổi trong chốc lát.

Đại địa Cửu Châu giống như được thay đổi một dung mạo mới.

Một cỗ khí tức tăm tối mờ mịt bao phủ khắp chư thiên vạn vật, sau đó xông thẳng lên bầu trời, toàn bộ thiên địa như bị nhuộm màu tro đen.

Vô số người đọc sách khẽ rùng mình, ánh mắt lộ rõ sợ sự hãi đến cực điểm.

Đây chính là văn khí đã được tích tụ cả hàng vạn năm, vậy mà công pháp của Từ ác liêu lại có thể xếp ngang hàng sao?

Không.

Là hoàn toàn bị nghiền ép!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play