Đệ Ngũ Cẩm Sương chớp mi hai lần, nàng nhỏ nhẹ hé miệng, mắt ngọc thâm thúy hiện lên ánh mắt nghiêm nghị: “Làm càn, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành chưa?”
Từ Bắc Vọng dựa vào lí lẽ biện luận: “Dù sao cũng hoàn thành một nửa rồi.”
Nói xong, hắn lập tức lấy đỉnh Thần Nông từ trong nhẫn trữ vật.
“Không tính.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương gác chân ngọc lên mặt hắn, âm thanh không chút xao động.
“Nương nương chơi xấu.”
Sắc mặt cho săn vô cùng uể oải.
Đệ Ngũ Cẩm Sương đặt ngón chân lên mũi hắn rồi ấn nhẹ một cái, lạnh giọng nói: “Bổn cung từ trước đến nay chưa từng thất tín với ngươi, nhưng nhiệm vụ của ngươi thất bại rồi.”
Chó săn đành chịu.
Hắn đột nhiên nhớ tới, cẩn thận dè dặt nói: “Nếu nhiệm vụ chỉ hoàn thành một nửa, vậy thì khen thưởng cũng chỉ cần một nửa thôi?”
Hắn vừa dứt lời, Đệ Ngũ Cẩm Sương lập tức muốn phi thăng tới Tiên giới.
Từ Bắc Vọng không quay đầu, bình tĩnh nói: “Ti chức đến Ma Quật, đập tan Ma Thần, thề phải tìm được Thần khí còn sót lại và Tinh La Bàn.”
Hắn ra đi vô cùng dứt khoát, lập tức điều khiển phi thuyền, bay nhanh vào trong không trung.
Nhanh lên, ngăn ta lại.
Tốc độ của phi thuyền vẫn không giảm, nếu người trong cung Thái Sơ ngẩng đầu nhìn lên, tựa như chỉ có thể thấy một chấm trắng nhỏ.
“Ngươi đúng là đi chịu chết.”
Phì Miêu đặt tay ở bên miệng làm loa, lớn tiếng hét to.
Nếu tiểu phôi đản cứ liều lĩnh xông pha như vậy, lỡ đâu bị Ma Thần bắt đi lột da thì phải làm sao, meo meo sẽ đau lòng đến chết.
Gió thổi hiu hiu biến, làn nước chuyển lạnh, Từ Bắc Vọng bỗng nhiên dừng tay, thanh âm phiêu tán: “Nói một đi không trở lại, lập tức một đi không trở lại!”
Tại sao còn không cản lại?
Nếu không cản, ta sẽ thực sự rời đi!
Cuối cùng, một giọng điệu hờ hững vang vọng.
“Trở về đây!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương đè ép ánh sáng lấp lánh nơi đáy mắt, đôi chân ngọc luống cuống di chuyển trên mép đệm ngồi.
Vù!
Phi thuyền đáp xuống mặt đất với tốc độ nhanh vô cùng tận, nội tâm chó săn sinh ra một cảm giác rung động trước nay chưa từng có.
Đôi má ngọc lạnh lùng của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ thả lỏng, như thể nàng đang cố ý tránh né.
Từ Bắc Vọng háo hức nhìn chằm chằm vào đôi chân ngọc, cố ý lộ ra thần sắc chu đáo nhưng thất vọng: “Là do ti chức mơ mộng hão huyền, loại người như ti chức chỉ là tên nhà quê ở thế giới bị vứt bỏ, có thể đi theo làm tùy tùng cống hiến sức lực cho nương nương đã là niềm vinh hạnh lớn lao, ta nào có tư cách ép buộc nương nương thực hiện lời hứa.”
Giọng điệu mang theo chút nghẹn ngào, ánh mắt buồn bã như nai con.
Kỹ năng diễn xuất này nếu được đặt trong bối cảnh trao giải Oscar, hắn nhất định có thể giật được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Phì Miêu mím môi, nó cũng bị tiểu phôi đản làm cho cảm động.
Nếu đại phôi đản còn không chịu thỏa mãn hắn, nàng ta chắc chắn sẽ phải áy náy không ngủ ngon được đâu.
Cánh mũi óng ánh như pha lê của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ phập phòng thở gấp, nàng vẫn không nói lời nào, tiếp tục lạnh lùng nhìn hắn.
Chó săn khoanh tay cung kính, chờ đợi phần thưởng.
Hắn hiểu tính tình của lão đại, hắn chỉ cần bày ra bộ dạng cực kỳ thê thảm, khơi dậy ham muốn chinh phục chó săn trong lòng nàng, thì rất nhanh sẽ có thể lay chuyển tâm tư của nàng.
Từ Bắc Vọng quay mặt đi chỗ khác, khàn giọng nói: “Ước mơ tha thiết của ti chức, rốt cuộc cũng chỉ là vọng tưởng…”
“Đủ rồi!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương cắt ngang lời hắn, đồng tử trong nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Ngươi định khóc với bản cung sao?”
Nói xon, nàng đi về phía phòng ngủ.
Từ Bắc Vọng nhìn theo bóng lưng hoàn mỹ không tì vết, khẽ siết chặt tay thành nắm đấm.
Đã liếm chó thì liếm đến cùng, cái gì cần đều có thể có.
Hắn bất giác liếm môi, hồi tưởng về hương vị ngọt ngào đầy cám dỗ của bàn chân ngọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT