Toàn bộ nơi này lặng ngắt như tờ.

Quân thần của Sở quốc hô hấp nặng nề, tất cả người đọc sách đều trở nên điên cuồng, kích động đến mức saquan trên đầu cũng rơi xuống.

Tia lý trí còn lại của bọn hắn đã tàn lụi biến mất trước ngọn bút Xuân Thu.

Toàn bộ thân màu xám nâu, hoa văn phức tạp, một loạt văn tự tỏa sáng, lông tơ trong suốt dường như có tiếng rít gào của hung thú viễn cổ!

Đó là lông tóc của thần thú Kỳ Lân!

Theo truyền thuyết, khi Khổng thánh nhân ra đời, một con kỳ lân ngậm ngọc và tơ lụa từ tiên giới chậm rãi đi tới, nó nhả ngọc và tơ lụa trước mặt Khổng mẫu, phía trên có viết: “Thiên khiển (sấm sét) sao Khuê hạ phàm, sắp sửa chấn hưng Cửu Châu.”

Sau đó kỳ lân biến mất, chỉ để lại một nhúm lông.

Khi Khổng Thánh Tử đương tuổi trung niên, bắt đầu biên soạn thánh tịch Xuân Thu. Lúc đó, hắn đã dùng cây bút Xuân Thu này!

Một trong thập đại Thần khí!

Tuy đã bị chia thành hai đoạn, cây bút Xuân Thu này cũng chỉ còn lại một nửa, nhưng giá trị của nó đã vượt qua công pháp thánh tịch Nho gia!

Trên đài cao, chín mươi chín pho tượng phát ra hào quang rạng rỡ, tiếng oanh động vang lên hết lần này đến lần khác, Hạo Nhiên Chính Khí màu tính hội tụ quanh bút Xuân Thu.

“Tới đây.”

Sắc mắt nam tử áo trắng không gợn sóng, chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

Khẩu hàm thiên hiến. (Bờ miệng tạo ra luật lệ)

Luồng uy áp bàng bạc của bút Xuân Thu dần dần tan rã, nó lập tức đậu trên lòng bàn tay Từ Bắc Vọng.

“Kẻ trộm bảo vật, đáng chém!”

Một tiếng gào rống thê lương, một vị Đại Nho nhị phẩmmặc bộ cát sam, hai tròng mắt đỏ đậm, văn khí

ngưng tụ thành chữ “Diệt” màu đó rực, lao về phía nam tử áo trắng.

Khoảnh khắc đó, Mạnh Thúc Bích khẽ biến sắc, không hề do dự mà vung ống tay áo.

Bùm!

Khí tức khủng bố quét tới, Đại Nho tức trợn mắt, thân hình bị chia năm xẻ bảy.

Mùi máu tươi gay mũi bốc lên, xương sống lưng tất cả mọi người đều phát lạnh, cả người không nhịn được mà run rẩy.

Vì sao Mạnh Đế Sư phải thanh lý môn hộ, tàn nhẫn giết hại một Đại Nho nhị phẩm dưới trướng mình?

Chỉ có một lí do duy nhất!

Đệ Ngũ Ma Đầu đang ở đây!

Kẻ dám ra tay với người mà nàng yêu thích, chính là tội đồ ngập trời!

Nếu Đế Sư không xử lý việc này, Đệ Ngũ Ma Đầu sẽ tự mình ra tay.

Dựa vào tính tình lạnh lùng, coi thường chúng sinh của nàng, chuyện này cũng không dừng lại một mạng người đơn giản như vậy.

Chỉ sợ lúc đó, Tắc Hạ Học Cung sẽ được tắm rửa bởi một trận gió tanh mưa máu.

Nghĩ tới đây, tinh huyết sục sôi trong người như bị một chậu nước đá dội xuống, ngọn lửa tham lam bùng cháy bị dập tắt trong nháy mắt.

Tuyệt đối không có khả năng.

Cây bút Xuân Thu thuộc về Từ ác liêu là sự thật đã định!

Cho dù Đế Sư cũng không dám tranh đoạt!

“Vì sao…”

Sắc mặt đám người Diệp Thiên trở nên dữ tợn, cơ bắp bên hai bờ má run rẩy kịch liệt, nội tâm đau đớn từng cơn, tuyệt vọng đến độ điên khùng!

Vì sao… Lão Viêm cũng sinh ra cảm giác bất lực.

Từ khi Cửu Châu khai thiên lập địa đến nay chưa từng có nhân vật yêu nghiệt như Từ Bắc Vọng!

Người nào là kẻ địch của ác liêu, ắt hẳn sẽ phải chịu đựung trắc trở không thua kém gì mười tám tầng địa ngục, đạo tâm không lúc nào mà không chịu dày vò!

Mỗi khi một tia hy vọng sáng lên, thì sẽ gặp phải đả kích trầm trọng!

“Đọc sách nửa đời người, lại nhận ra tư chất chó má trên người mình.”

Rất nhiều Đại Nho trở nên tiều tụy cô đơn, chua xót nói không nên lời.

Bọn họ vẫn luôn tin tưởng là tài hoa được hun đúc từ khổ học, nhưng sự tồn tại của Từ ác liêu đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của bọn họ.

Hắn ta bẩm sinh đã được sao Văn Khúc chiếu cố, không cần nỗ lực, càng không cần đọc sách sinh hoạt như nhà sư khổ hạnh.

Đây là mệnh.

Sinh ra đã không bình đẳng!

Trong bầu không khí yên lặng vô biên, nam tử áo trắng đứng khoanh tay, bình tĩnh nhàn nhã đi vào cánh cổng kim sắc.

Trong nửa khắc, hắ vừa lấy cổ thi trong quan tài, vừa cướp đoạt mấy loại bí tịch Nho gia, sau đó chậm rãi đi ra.

“Chuyến này không lỗ, đa tạ Mạnh Tế Tửu.”

Từ Bắc Vọng mỉm cười, chắp tay thi lễ với Mạnh Thúc Bích.

Mạnh Thúc Bích hít sâu một hơi, cố gắng bình phục nỗi lòng.

Nho gia không vui không buồn, lòng dạ rộng rãi, không tích uế khí.

Không tức giận.

Lão phu không tức giận.

“Hừ, mời trở về!”

Cuối cùng hắn vẫn không kiềm chế được, tức giận mắng một tiếng, âm thanh như sấm dậy.

Nhìn thấy biểu tình như táo bón của Mạnh Tế Tửu, Từ Bắc Vọng có chút bất đắc dĩ.

Ta chỉ lấy đi một thi thể Á Thánh, lại thêm món vật nửa Thần Khí là quà đi kèm, gia nghiệp Tắc Hạ Học Cung các ngươi lớn như vậy, sẽ không vì vậy mà đau lòng đến chết đấy chứ?

“Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này giang hồ gặp lại, đương nhiên nâng ly nói cười.”

Hắn nhìn quanh bốn phía, sau đó tươi cười ôn hòa, khi nhìn thấy tháp khí vận chín mươi bảy tầng như hạc giữa bầy gà.

Chuột tầm bảo họ Diệp gần đây không tệ, trước tiên cứ nuôi thả một thời gian, chờ rau hẹ chín rồi thu hoạch sau.

Đối mặt với vô số học giả đang kìm nén tức giận, Từ Bắc Vọng không buồn ở lại nữa, phi thuyền bay vút lên trời.

Bầu không khí căng cứng tại nơi này dần dần được thả lỏng.

Đối với các học giả ở Tắc Hạ Học Cung mà nói, cảnh tượng đặc sắc này không thể diễn tả bằng lời.

Nếu không được tận mắt chứng kiến, bọn hắn chắc chắn sẽ không tin một chuyện hoang đường đến thế!

Những bài thơ, bài văn của Từ Bắc Vọng, vừa uyên bác đến mức được truyền tụng qua nhiều thời đại, lại giản đơn giống như cây cải thảo có thể nhìn thấy khắp nơi trên bờ ruộng.

Hơn nữa, bút Xuân Thu cũng đồng thời xuất thế!

Sau ngọc tỉ truyền quốc, Từ ác liêu lại một lần nữa có được một nửa Thần khí khác!

Tu vi của hắn cũng thăng cấp thành Nho gia Tứ phẩm đỉnh phong!

Tình huống vừa xảy ra ở Tắc Hạ Học Cung chắc chắn sẽ lan truyền khắp các đạo lớn thống, tạo nên một trận sóng to gió ở Cửu Châu!

Bọn hắn vốn cho rằng Từ ác liêu đã đủ biến thái, nhưng dường như vẫn còn đang đánh giá thấp con người này!

Hắn ta từng bước biểu lộ tài năng, thậm chí, những thứ này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.

Còn những điều ẩn giấu dưới tảng băng, một khi được khai quật, nó nhất định sẽ khiến cho trời đất chấn động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play