Tuy đã bị chia thành hai đoạn, cây bút Xuân Thu này cũng chỉ còn lại một nửa, nhưng giá trị của nó đã vượt qua công pháp thánh tịch Nho gia!
Trên đài cao, chín mươi chín pho tượng phát ra hào quang rạng rỡ, tiếng oanh động vang lên hết lần này đến lần khác, Hạo Nhiên Chính Khí màu tính hội tụ quanh bút Xuân Thu.
“Tới đây.”
Sắc mắt nam tử áo trắng không gợn sóng, chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Khẩu hàm thiên hiến. (Bờ miệng tạo ra luật lệ)
Luồng uy áp bàng bạc của bút Xuân Thu dần dần tan rã, nó lập tức đậu trên lòng bàn tay Từ Bắc Vọng.
Sắc mặt đám người Diệp Thiên trở nên dữ tợn, cơ bắp bên hai bờ má run rẩy kịch liệt, nội tâm đau đớn từng cơn, tuyệt vọng đến độ điên khùng!
Vì sao… Lão Viêm cũng sinh ra cảm giác bất lực.
Từ khi Cửu Châu khai thiên lập địa đến nay chưa từng có nhân vật yêu nghiệt như Từ Bắc Vọng!
Người nào là kẻ địch của ác liêu, ắt hẳn sẽ phải chịu đựung trắc trở không thua kém gì mười tám tầng địa ngục, đạo tâm không lúc nào mà không chịu dày vò!
Mỗi khi một tia hy vọng sáng lên, thì sẽ gặp phải đả kích trầm trọng!
“Đọc sách nửa đời người, lại nhận ra tư chất chó má trên người mình.”
Rất nhiều Đại Nho trở nên tiều tụy cô đơn, chua xót nói không nên lời.
Bọn họ vẫn luôn tin tưởng là tài hoa được hun đúc từ khổ học, nhưng sự tồn tại của Từ ác liêu đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của bọn họ.
Hắn ta bẩm sinh đã được sao Văn Khúc chiếu cố, không cần nỗ lực, càng không cần đọc sách sinh hoạt như nhà sư khổ hạnh.
Đây là mệnh.
Sinh ra đã không bình đẳng!
Trong bầu không khí yên lặng vô biên, nam tử áo trắng đứng khoanh tay, bình tĩnh nhàn nhã đi vào cánh cổng kim sắc.
Trong nửa khắc, hắ vừa lấy cổ thi trong quan tài, vừa cướp đoạt mấy loại bí tịch Nho gia, sau đó chậm rãi đi ra.
Nhìn thấy biểu tình như táo bón của Mạnh Tế Tửu, Từ Bắc Vọng có chút bất đắc dĩ.
Ta chỉ lấy đi một thi thể Á Thánh, lại thêm món vật nửa Thần Khí là quà đi kèm, gia nghiệp Tắc Hạ Học Cung các ngươi lớn như vậy, sẽ không vì vậy mà đau lòng đến chết đấy chứ?
Đối mặt với vô số học giả đang kìm nén tức giận, Từ Bắc Vọng không buồn ở lại nữa, phi thuyền bay vút lên trời.
Bầu không khí căng cứng tại nơi này dần dần được thả lỏng.
Đối với các học giả ở Tắc Hạ Học Cung mà nói, cảnh tượng đặc sắc này không thể diễn tả bằng lời.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, bọn hắn chắc chắn sẽ không tin một chuyện hoang đường đến thế!
Những bài thơ, bài văn của Từ Bắc Vọng, vừa uyên bác đến mức được truyền tụng qua nhiều thời đại, lại giản đơn giống như cây cải thảo có thể nhìn thấy khắp nơi trên bờ ruộng.
Hơn nữa, bút Xuân Thu cũng đồng thời xuất thế!
Sau ngọc tỉ truyền quốc, Từ ác liêu lại một lần nữa có được một nửa Thần khí khác!
Tu vi của hắn cũng thăng cấp thành Nho gia Tứ phẩm đỉnh phong!
Tình huống vừa xảy ra ở Tắc Hạ Học Cung chắc chắn sẽ lan truyền khắp các đạo lớn thống, tạo nên một trận sóng to gió ở Cửu Châu!
Bọn hắn vốn cho rằng Từ ác liêu đã đủ biến thái, nhưng dường như vẫn còn đang đánh giá thấp con người này!
Hắn ta từng bước biểu lộ tài năng, thậm chí, những thứ này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Còn những điều ẩn giấu dưới tảng băng, một khi được khai quật, nó nhất định sẽ khiến cho trời đất chấn động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT