Đây là nơi tọa lạc của đạo thống hàng đầu của Cửu Châu, đã được truyền thừa qua hàng chục nghìn năm — thánh địa Đại Diễn!
Một thanh Tam Xoa Kích khổng lồ xuyên qua sảnh núi, tỏa ra ánh sáng vàng rực, biểu dương lịch sử huy hoàng chói lọi của thánh địa Đại Diễn.
Lúc này, trời đã về khuya, chim tiên hạc bay lượn quanh những rặng thông xanh tươi nảy nở.
Ánh trăng yên tĩnh rơi xuống dung mạo kiên quyết của Tiêu Phàm, hắn bước đi thong thả trên một tầng ánh sáng trắng bạc.
Nữ tử bên cạnh nhẹ nhàng đi theo hắn, đôi mắt hạnh hoạt bát linh động, giống như chim sơn ca đang nhảy nhót trên ngọn cây trong núi.
“Tuyết Nhi, ngươi thật đẹp.”
Tiêu Phàm si mê vô cùng, thốt ra câu khen ngợi từ đáy lòng.
Tô Tuyết hé miệng cười một tiếng, nhưng lại trở nên hờn dỗi nhìn hắn: “Tiêu lang đã nói câu này cùng với bao nhiêu cô gái rồi?”
“Ừm…”
Tiêu Phàm hơi ngượng ngùng, cười ha hả đánh trống lảng.
Mặt mày Tô Tuyết tiều tụy, nàng chăm chú nhìn hắn, buồn bã nói: “Nô gia xuất thân thấp kém, không xứng với thánh địa Đại Diễn, không mong là người duy nhất được Tiêu lang sủng ái, chỉ nguyện trái tim của Tiêu lang có một vị trí cho nô gia là được rồi.”
Đối mặt với người đẹp hiểu chuyện như thế, Tiêu Phàm cảm thấy cảm động trong lòng, nhẹ giọng nói.
“Tuyết Nhi, ngươi thật tốt.”
Hắn ngừng một chút, âm thanh lại vang lên, hứa rằng: “Mặc dù Tiêu Phàm ta đây không phải là một nam nhân chung tình, nhưng nữ tử quan trọng nhất trong lòng ta mãi mãi là Tuyết nhi.”
Tô Tuyết tự đắc cười, chỉ lên trán hắn: “Đồ lăng nhăng!”
“Ha ha…”
Tiêu Phàm đang cao hứng, ánh mắt lộ ra tia sáng bá đạo của một nam nhân.
Đợi đến ngày Ngạo Thế Cửu Châu, hắn nhất định sẽ để cho Tuyết Nhi nở mày nở mặt trước người đời!
Nhưng ngay lúc này.
“Thiếu chủ, không xong rồi, Từ ác liêu đã đến thánh địa chúng ta!”
Một người hầu hoảng sợ, âm thanh run rẩy mà bẩm báo.
Cái gì?
Tiêu Phàm đột ngột biến sắc, trong lòng không khỏi bất an, lo lắng.
…
Dòng sông tiên khí mờ mịt, bao bọc chính điện vàng son lộng lẫy.
Các cường giả của bốn mạch trong thánh địa Đại Diễn tập hợp đầy đủ, thậm chí một số tổ tông cấp bậc đại năng cũng có mặt.
Ngày thường, đám người này đều là thần rồng không thấy đầu cũng chẳng thấy đuôi, đám đệ tử bình thường không thể nhìn thấy bóng dáng của bọn hắn, ai nấy đều có tiếng tăm lừng lẫy ở bên ngoài, mỗi lần giậm chân đều có thể tạo ra từng cơn địa chấn.
“Dù sao đi nữa. tại hạ cũng là hậu bối, thánh địa không cần phải nghênh đón long trọng như vậy.”
Nam tử áo trắng bày ra phong thái ung dung nhàn nhã, hắn chậm rãi đi dạo trong đại sảnh, thậm chí còn ôm một con mèo mập mạp trong ngực.
“Meo meo!”
Phì Miêu nhìn đám người xấu xí kia một lúc, nó không khỏi nhăn mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, trốn vào lồng ngực của tiểu phôi đản.
Tất cả mọi người trong đại điện giống như gặp phải đại địch, đáy mắt hiện lên vẻ cảnh giác mạnh mẽ.
Kẻ này vừa mới thể hiện sức mạnh vô song của mình ở kinh thành, bằng cách dùng thủ đoạn cực kỳ kinh khủng trấn áp cường giả nổi bật trong thế hệ trung niên. Chuyện này sớm đã được truyền khắp Cửu Châu thông qua nhiều hình thức khác nhau, không ai không khiếp sợ khi biết tin.
Hiện giờ. hắn ta lại xuất hiện tại thánh địa Đại Diễn mà không báo trước, rốt cuộc là đang che giấu âm mưu gì?
Kẻ đến không có ý tốt!
“Từ tiểu hữu, ngươi đột nhiên đến thăm Vu Sơn, xin hỏi có chuyện gì muốn làm?”
Một nam nhân mặc áo choàng đen thêu chỉ vàng chắp tay sau lưng, ánh mắt uy nghiêm.
Ông ta chính là Thánh chủ của thánh địa Đại Diễn, Thánh cảnh đỉnh phong Tiêu Vũ!
Tuy rằng trong lòng rất chán ghét kẻ này, nhưng mỗi lời nói và hành động của ông đều phải thể hiện phong thái của Thánh Chủ.
“Ta đang rảnh rỗi, chỉ đi dạo một vòng thôi.”
Từ Bắc Vọng thản nhiên gật đầu, ánh mắt lướt qua đám người, dừng lại ở nam nhân kiên nghị, khẽ cười: “Tiêu lão đệ, chúng ta đã lâu không gặp. Từ khi chia tay đến giờ, ngươi vẫn bình an vô sự chứ?”
Trong nháy mắt, đường gân trên trán Tiêu Phàm nổi lên từng đoạn, ý hận dâng trào như thủy triều trong lồng ngực.
Hai chữ “lão đệ” khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục!
Hắn đã cố gắng hết sức để quên đi lý ức ở trận chiến Thiên Xu, vì mỗi lần nhớ tới, trái tim lại quặn thắt đau đớn!
“Thế nào, ngươi không chào đón huynh trưởng sao?”
m thanh Từ Bắc Vọng vẫn ấm áp như cũ, hờ hững cười.
Tô Tuyết hết sức kinh ngạc, trong tưởng tượng của nàng, vẻ ngoài Từ ác liêu hẳn là thô kệch xấu xí, thậm chí còn có cả răng nanh đáng sợ, có thể khiến đứa trẻ con sợ hãi mà nín khóc.
Nhưng trên thực tế, hắn lại là một nam nhân tuấn mỹ, tựa như thần tiên bị giáng xuống trần gian, dung mạo đẹp không tì vết, khiến cho nữ nhân còn phải ghen tị.
Trông thấy ánh mắt đờ đẫn của Tuyết nhi, Tiêu Phàm tức giận đến nỗi lồng ngực như sắp nổ tung, hận không thể bóp nát Từ ác liêu kia!
“Từ tiểu hữu, ngươi đến đây chủ yếu là để chế nhạo con trai ta sao?”
Sắc mặt Tiêu Vũ ảm đạm bất định, giọng nói mang theo chút bức bách.
Những người còn lại trong chính điện cũng giận tím mặt, gắt gao nhìn chằm chằm tên tàn bạo kiêu ngạo trước mặt!
Mặc dù bốn mạch cạnh tranh ngày càng căng thẳng, thỉnh thoảng vẫn xảy ra các tình huống chém giết lẫn nhau.
Nhưng đối mặt với giặc ngoài đến, nhất định phải cùng chung mối thù, đây là quy tắc không thể vi phạm!
“Cũng không phải.”
Từ Bắc Vọng tự nhiên như đang ở nhà mình, bước đến ngồi xuống ở chỗ ngồi chính, tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo mập mạp.
Hắn không tiếp tục tỏ ra thần bí nữa, thẳng thắn nói: “Nghe nói ở đây có một xác chết hơn ba mươi nghìn năm tuổi, có thể cho ta mượn dùng được không?”
Trong phút chốc, bầu không khí trở nên im lặng.
Một câu nói giống như một tiếng nổ long trời lở đất, những người trong chính điện kinh ngạc nghẹn họng, chỉ biết nhìn nhau trân trối!
Ai nấy đều cảm thấy cô cùng hoang đường!
Đơn giản là trò cười của thiên hạ!
Mặt mũi hắn lớn bao nhiêu mà có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy?
Mượn dùng?
Hắn nghĩ hắn là ai?
Chỉ là cảnh giới Tông Sư cũng dám đến thánh địa Đại Diễn làm càn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT