Tổ đội Canh.

Gió mát nhè nhẹ, mang đến một cỗ hương thơm nồng nàn.

"Cung nghênh tổ trưởng Nhan."

Những bộ khoái mới xếp thành hai hàng, sau đó cúi đầu nhìn nhau, biểu cảm quái dị khó tả.

Một “nữ nhân” mặc chiếc váy ngắn thêu hoa màu hồng phấn chậm rãi bước đến, dáng đi nàng ta vô cùng uyển chuyển, lẳng lơ đong đưa.

Kiểu tóc đuôi ngựa kép gợn sóng đặc biệt mê người.

Đáng tiếc, những tên nam nhân thô kệch ở đây lại không hề có cảm giác tim đập chân run như thường lệ.

Khuôn mặt của người phụ này thoa một lớp son phấn thật dày, tuy không toát lên vẻ xinh đẹp, nhưng cũng sáng rực rỡ như viên minh châu.

"Ẩm Nguyệt muội muội, ta tới rồi."

Nàng ta khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười tươi như hoa, khiến các bộ khoái ở đây không khỏi rùng mình một cái. Giọng nói …… tráng kiện này quả thật nổi cả da gà.

Nhan Giới, còn được gọi với tên Nhan Như Ngọc, là một trong Tứ Đại Danh Bộ, đứng thứ 12 trên bảng Thanh Vân, đồng tổ trưởng của tổ đội Canh, cũng là con trai trưởng của Nhan gia tại Hà Đông.

Đúng, không phải đích nữ...

Mà là tử.

Nhớ lại chuyện xưa, ai mà không phải là một công tử phong độ nhẹ nhàng chứ?

Nhan công tử của Nhan gia, vừa hiền lành lại vừa nho nhã, năm mười lăm tuổi đã làm tạo nên thanh danh ở kinh đô.

Ai ngờ, một lần nhìn thấy Diệt Tuyệt, lại tạo thành sai lầm cả đời.

Ai cũng biết, Diệt Tuyệt căm hận đàn ông đến tận xương tuỷ, vậy làm sao bây giờ?

Nhan công tử vì muốn tiếp cận nàng, mà đã nghĩ ra một cách thức rất quái dị…

Đó chính là ăn mặc thành một cô gái xinh đẹp!

Từ lúc mặc cái yếm kia vào, tựa hồ mở ra một chiếc hộp ma quái, hắn hoàn toàn dấn thân đi lên một con đường không có lối về.

Kể từ đó, hắn không còn ngưỡng mộ Diệt Tuyệt nữa, mà ngược lại xem nàng như tỷ muội.

"Nữ nhân chúng ta làm bằng nước, còn nam nhân bọn hắn làm từ bùn, vừa nhìn thấy liền có cảm giác vẩn đục bức người."

Nhan Giới một mặt ghét bỏ, nhéo nhéo cái mũi ngọc tinh xảo của mình, sau đó nói với nữ nhân đang đứng phía trước.

Những bộ khoái mới không dám tỏ vẻ tức giận, chỉ có thể thầm mắng mỏ con thỏ đang nâng mông nịnh nọt kia!

Tây Môn Ẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp vẫn luôn mang vẻ sát khí kia lập tức hoà hoãn trở lại, nàng ấm áp nói: "Giới tỷ tỷ, tỷ tìm ta có chuyện gì vậy?"

Nhan Giới uốn éo eo cong, tiến lại gần rồi cười duyên: "Có một nhiệm vụ, nhưng nô gia không thể tự mình xử lý được, nên ta tới cầu xin muội muội giúp đỡ."

Nghe vậy, biểu cảm của Tây Môn Ẩm Nguyệt bỗng trì trệ.

Câu nói này được thốt ra từ trong miệng của một người đường đường là Tứ Đại Danh Bộ, chứng tỏ nhiệm vụ này hẳn phải rất khó giải quyết.

Mắt của nàng lộ ra vẻ hưng phấn, thúc giục: "Mau nói!"

Nhan Giới ra hiệu đừng kích động, sau đó nhấn vào cổ tay trắng một cái, chợt trong chiếc vòng ngọc có một tập tài liệu bay ra.

Vẻ mặt của tất cả bộ khoái ở đây đều tràn đầy hâm mộ, đây chính là bảo bối trữ đồ vật, đồ quý hiếm à nha!

Tây Môn Ẩm Nguyệt mở tập tài liệu ra, chăm chú xem cẩn thận.

Hồi lâu sau, Nhan Giới mới nhẹ nhàng gật đầu: "Hai người chúng ta cùng hợp lực, vấn đề này không lớn..."

m thanh ngừng lại một chút.

Tây Môn Ẩm Nguyệt đột nhiên khẽ động khóe môi, lộ ra nụ cười trêu chọc.

...

...

Bên trong sở.

"Đến tột cùng là cái gì..."

Vì giới hạn kiến thức, Từ Bắc Vọng nghiên cứu nửa canh giờ mà vẫn không hiểu được sự bí ẩn của cái nghiên mực này.

Ngay lúc hắn đang bực bội….

"Từ Bắc Vọng!"

Một giọng nói quen thuộc truyền vào, kèm theo đó là tiếng bước chân một nhanh một chậm.

Từ Bắc Vọng nhanh chóng nhét nghiên mực vào ngăn kéo, sau đó vẻ mặt nhàn nhạt đi ra ngoài.

"Nhan đại mỹ nhân ghé thăm đến phòng ốc sơ sài này, ta đúng là may mắn ba đời mà."

Nhìn thấy hai người trước mắt, hắn lập tức cười nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Giới lộ ra vẻ thẹn thùng, đôi mắt như nước mùa thu chớp chớp tựa hồ đang nói chuyện.

Sáng chói đến mức làm mù cặp mắt chó của ta...Từ Bắc Vọng không đành lòng nhìn thẳng, cho nên lén lút dời mắt đi chỗ khác.

Tây Môn Ẩm Nguyệt ngóc cằm lên, đem hồ sơ đưa tới: "Xem trước một chút đi."

Từ Bắc Vọng thong dong tiếp nhận, rồi mở ra xem xét.

Đây là vụ án liên quan đến một con heo.

Nửa tháng trước, người dân trong thôn đang cắt cỏ cho heo ăn, có heo con nào đố đã ăn phải dị vật giống như cam thảo, ban đêm đột nhiên xông ra khỏi chuồng, nuốt sống cả một nhà chủ nhân của nó.

(*) Cam thảo: là một vị thuốc rất thông dụng trong Ðông y và Tây y.

Ngay sau đó, toàn bộ ngôi làng lập tức bị tàn sát không sót một ai, khắp nơi đều là khung cảnh hoang tàn, còn Trư yêu thì biến mất chẳng thấy vết tích.

Hôm qua, một đám du hiệp giang hồ chết thảm ở Mang Sơn, chỉ có một người trở về từ cõi chết, chạy về Lục Phiến Môn để báo án.

Lục Phiến Môn đã tìm một họa sĩ, dựa theo lời thuật lại từ miệng của du hiệp, bọn hắn xác định thủ phạm chính là con heo con bị biến dị đang ẩn nấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play