Tám người trong đội ngũ vô cùng hài lòng với thái độ gần đây của Quân Tự Liệt.
Hắn có vẻ nhận ra hành động chặt đầu của Doanh Chính của mình đã làm kích động sự phẫn nộ từ mọi người, cho nên hắn đã trở nên kiềm chế hơn lúc trước rất nhiều.
Mỗi lần đồng tâm hiệp lực tiêu diệt quái vật biển, hắn không vượt lên trước để cướp đoạp yêu đan, thay vào đó sẽ phân phát công bằng cho tất cả bọn họ.
Bầu không khí của cả đội đã trở nên hài hòa hơn nhiều, tuy mỗi người đều có những mục đích riêng cần phải đạt được, nhưng biểu hiện bề ngoài lại cực kỳ hòa thuận vui vẻ.
Nhưng…
Mọi người vẫn suy nghĩ băn khoăn, vì sao bọn họ vẫn không thu hoạch được Minh văn.
Chẳng lẽ đã chọn nhầm chỗ, không nên đi càn quét khu vực giáp biển?
Ngay cả Tiêu Phàm cũng trở nên chán nản, hắn ta cũng không thu hoạch được chút gì trong khoảng thời gian này, giống như là khí vận của hắn đã dần cạn kiệt.
Trên cỗ xe vàng son rực rỡ, Từ Bắc Vọng chắp tay sừng sững, ánh mắt cường thế bễ nghễ, ẩn hiện thần uy không.
Sáu tấm Minh văn!
Hai quyển bí tịch thần bí!
Một kiện pháp bảo ngoại vực!
Mấy chục loại vật liệu luyện khí!
Không thể đếm hết tinh huyết hải thú!
Nhiều sao?
Không nhiều…
Ánh mắt của Từ Bắc Vọng hiện lên ý cười, cảm giác được làm người đứng đầu thật thoải mái.
Bất cứ khi nào ánh sáng của tháp khí vận trên đầu của một thành viên thay đổi, hắn sẽ nhanh chân đến trước để cướp đoạt cơ duyên.
Nhưng khi chướng mắt thứ gì đó, ví như yêu đan hay một ít vật liệu luyện khí phế phẩm, hắn đều sẽ giao lại cho đồng đội.
Ta ăn thịt uống canh, cũng phải để cho người khác chút xương để gặm, làm việc không thể quá độc đoán.
Từ Bắc Vọng vứt bỏ những suy nghĩ này, lấy ra bản đồ, nhanh chân đến vùng biển cực bắc.
….
….
Bầu trời trong xanh mây tạnh, sóng lớn dưới mặt biển hợp thành từng vòng xoáy muôn hình vạn trạng.
Bốn mươi ba thiên kiêu tập trung trên một quần đảo rộng lớn bao la. Trong số bốn mươi tám thiên kiêu ban đầu, chỉ có bốn tên bị rơi đài.
Trong đám người, một nam tử có dung mạo kiên nghị hiện giờ đang nở nụ cười ý nhị.
Diệp Thiên thu hoạch được ba đạo Minh văn, tất cả đều là bí pháp thần thông của ngoại vực. Nhờ vào đó, sức mạnh của hắn cũng có nhiều cải biến.
Mỗi khi nghĩ đến Từ ác liêu đang bị nhốt ở dược viên ở tầng thứ nhất, nụ cười của Diệp Thiên càng đậm sâu hơn nữa,
Nhưng vào lúc này.
Sóng biển cuồn cuộn gào thét, một con quái vật khổng lồ trông giống như Chân Long xuất hiện sừng sững trên không trung.
Nó tựa như một ngọn núi cao cổ xưa, toát ra uy lực đáng sợ, đôi mắt đỏ khổng lồ lạnh lùng dường như không ẩn chứa bất kỳ cảm xúc nào khác.
Biểu cảm của Từ Bắc Vọng không chút gợn sóng, nhưng hắn lại luôn cảm thấy nó đang nhìn mình.
Cái lão già kia, ngươi không thể không xen vào chuyện người khác được à?
Bầu không khí ồn ào của hòn đảo đột ngột ngừng lại, đám thiên kiêu nín thở ngưng thần, lẳng lặng chờ đợi cửa ải xuất hiện.
Không biết ở cửa ải này, rốt cuộc bao nhiêu người bị loại.
Từ Bắc Vọng lại cảm thấy có chút bất an, trong số bốn mươi hai người còn trụ lại, mỗi kẻ đều có ít nhất tám mươi tám tầng tháp khí vận.
Mà bản thân hắn chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt ở tầng thứ nhất.
Nếu như vẫn dựa vào vận khí may mắn để vượt ải, vậy thì hắn phải làm gì bây giờ?
Có thể là lần một lần hai, nhưng không thể tận lần ba.
Đã lần thứ ba…
Nhưng vào lúc này
Ầm ầm!
Trời cao vang lên tiếng động kịch liệt, một cầu thang dài trải xuống hư không, bao gồm chín mươi chín bậc.
Mỗi một tầng trên bậc thang đều để lại ký hiệu dấu vết kì dị.
“Đạp Thiên Thê?”
Mọi người háo hức, ao nấy nóng lòng muốn thử sức.
Con quái vật khổng lồ khép hờ đôi mắt, giọng nói già nua tang thương vang lên: “Tự vấn lương tâm, năm người đứng đầu có ban thưởng.”
Lời ít ý nhiều, nó nhắm mắt lại một lần nữa.
Đám thiên kiêu khẽ biến sắc, ai nấy đều lập tức lâm vào trầm mặc.
Tự vấn lương tâm.
Đó chính thử thách liệu bọn hắn có đủ niềm tin kiên định hay không!
Hai cấp độ đầu tiên đã loại bỏ những người không được thiên đạo chiếu cố, những người sóng sót còn lại ít nhiều đều có khí vận mênh mông.
Nếu muốn đạt tới cảnh giới siêu thoát, vận khí là yếu tố rất quan trọng, nhưng võ giả vẫn cần có một trái tim vững vàng!
Bùm!
Một luồng khí tức tối tăm mờ mịt cuốn tới, đám thiên kiêu đầu váng mắt hoa, sau khi lấy lại tinh thần thì nhận ra mình đã đứng trên thang trời.
Sở Thái Hư đang đứng thẳng người tại tầng thứ hai mươi chín.
Thương Hạo Nhiên đứng tại tầng thứ hai mươi lăm!
Hiên Viên Trường Khanh đang đứng tại tầng thứ hai mươi hai!
Đám thiên kiêu tỏ ra trầm trọng, sau đó chậm rãi trèo lên từng bậc thang, không ai chịu cam lòng trở thành người về sau, không ai muốn mình bị đào thải, bọn hắn càng muốn tranh giành phần thưởng!
“A….”
“Bản vương đứng ở đây, ai dám xưng vô địch, ai dám nói bất bại?”
Khương Vô Kỵ bắt đầu sải bước, bộ dáng ung dung như đang ăn cơm uống nước.
Hắn đang đứng song song với đệ tử danh ngạch Thiên Thần Điện, để lại ánh mắt khinh thường rồi tiếp tục đi lên.
Diệp Thiên đang đứng ở tầng thứ tám, hắn ta giống như đang đi trên mặt đất bằng phẳng, nhanh chóng vượt qua các thiên kiên đang đứng ở phía trên.
Yêu ma quỷ quái nào có thể dao động ý chí của ta?
Cút!
Không ai có thể làm lay chuyển ý chí Ngạo Thế Cửu Châu của ta.