Nam nhân xấu xí với hai nốt ve chó trên mặt đẩy cửa bước vào, hắn khom người nịnh nọt nói:
“Bắc Vọng à, đa tạ ngươi vừa rồi đã giải vây cho ta, Diệt Tuyệt không làm khó ngươi chứ?”
Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này, Từ Bắc Vọng đều nghĩ đến đội trưởng Giả Quý Giả, hắn cười nói: “Chỉ tiện tay thôi mà.”
“Hắc hắc...”
Lưu Miêu đang ôm tâm tư muốn làm thân với Từ Bắc Vọng, cho nên thái độ của hắn tôn kính khác thường: “Xin nhờ Bắc vọng chiếu cố tương lai nhóm bộ khoái nhiều hơn.”
“Không dám không dám.”
Từ Bắc Vọng tùy tiện nói cho có lệ.
Hai người trò chuyện một lúc, trong đó đều là Lưu Miêu nói mấy tin bát quái: “Đêm qua, nhi tử của Thôi Các lão bị phanh thây, đầu thân tách rời, làm cả triều đình chấn kinh.”
“Ồ?”
Từ Bắc Vọng hơi nghiêng người, giả vờ như đang hoảng sợ.
Lưu Miêu tiến lại gần hơn, tỏ ra thần bí nói: “Trên phố đồn rằng, chính là hoàng hậu nóng lòng muốn ra tay.”
“Ngươi nói xem, bà ta nhắm vào Thôi Các lão cũng được đi, đằng này lại còn muốn lão nhân gia phải gánh chịu nỗi đau mất con, đúng là Võ hoàng hậu lòng dạ rắn rết.”
Vừa dứt lời.
“Gâu gâu gâu!”
Một con chó mập mạp có bộ lông xám xen đốm trắng khắp người thò đầu vào ngạch cửa.
Lưu Miều nhìn thấy nó thì lập tức cung kính xoay người cúi đầu chào.
Nó lắc lắc cái mũi đen rồi nói tiếng người: “Từ Bắc Vọng, nương nương cho gọi ngươi.”
“Làm phiền rồi.”
Từ Bắc Vọng khẽ gật đầu.
Con chó mập mạp "hưu" một tiếng rồi biến mất không thấy nữa.
Ngay lập tức, ánh mắt của Lưu Miêu bên cạnh lộ ra vẻ ghen tị, có thể yết kiến quý phi nương nương như vậy, quả nhiên không phải chỉ là trọng dụng bình thường.
Ngược lại, nét mặt Từ Bắc Vọng không thay đổi gì, hắn biết chắc trong lòng là vì chuyện Mị Ma.
…
Điện Dao Quang.
Ngư công công với hàng lông mày trắng muốt vẫn đứng hầu ở bậc thềm ngoài điện.
Khi nhìn thấy Từ Bắc Vọng, hắn ôn hòa nói: “Ngươi vào đi.”
Từ Bắc Vọng đi qua nhóm cung tỳ đứng quanh ngoại điện để tiến vào nội điện.
Một cỗ khí tức băng giá quen thuộc, nhưng trước điện còn có một nam tử trung niên mặc trường bào tím đáng đứng.
Lưng hắn hơi còng xuống, khuôn mặt vốn nho nhã nay lại tràn đầy vẻ chán nản và tang thương.
Từ Bắc Vọng đứng vào bên cạnh, sau đó khom người cúi đầu.
“Ngươi hãy nén bi thương. Cứ yên tâm đi, bản cung dù có đào ba tấc đất cũng sẽ tìm ra hung thủ giết người.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương trong bộ y phục quý phi màu tím trầm giọng nói, đôi mắt phượng màu ngọc bích rực bắn ra sát ý tứ phía.
Đôi mắt bi thương của Thôi Hữu ánh lên sự cảm kích, khom người nói: “Đa tạ nương nương vì báo thù cho hạ quan.”
Nói xong, hắn xin cáo lui rồi lảo đảo ra ngoài.
Trong nội điện chỉ còn có hai người, Từ Bắc Vọng từ đầu đến cuối đều cúi mặt xuống đất, không dám nhìn trộm đôi chân ngọc tuyệt phẩm kia, sợ chói mù mắt chó.
Nhân vật nữ phản diện có vẻ đẹp cao quý lạnh lùng, bấy giờ lại lười biếng nói: “Tin tức của ngươi rất có giá trị.”
Ông!
Một lệnh bài màu đỏ lơ lửng giữa không trung.
Từ Bắc Vọng cung kính cất lệnh bài đỏ vào tay áo như thể lấy được báu vật.
Đây được tính là thời khắc lịch sử đó!
Tuy chỉ là lệnh bài đỏ có cấp bậc thấp nhất, nhưng khoảng cách đến lệnh bài tím đã gần thêm một bước.
Từ Bắc Vọng đoán rằng, việc ký kết khế ước Mị Ma của Thôi trưởng tử chắc chắn đã đem lại phẩm cấp không thấp.
Ông!
Đột nhiên.
Xung quanh hắn tràn ngập chân khí màu bạc, một cỗ ma khí mạnh mẽ dao động tiến vào huyệt Khí Hải của Từ Bắc Vọng, khiến hắn một phen hoảng sợ.
Một lá cờ dài năm tấc treo lơ lửng giữa không trung, hắc khí bao quanh màu đỏ như máu của nó.
Cờ trừ ma!
Lấy tà ma trong nguyên thể ma quỷ, rồi kết hợp với chân khí màu bạc, luyện chế thành cờ này.
Chỉ lá cờ này, nếu thực lực chênh lệch không lớn, hắn có thể dễ dàng trấn áp yêu ma cấp cao.
Chân khí bắn tới cánh tay phải của Từ Bắc Vọng, một giọt máu bay vào bên trong lá cờ, sau đó lá cờ cuộn lại và thu vào tay áo của hắn.
Mắt phượng của Đệ Ngũ Cẩm Sương nhắm lại, bình thản nghĩ trong lòng: “Căn cốt rác rưởi cũng được cải thiện rồi, không tồi.”
Từ Bắc Vọng trông mong nhìn nàng, như thể đang mong chờ phần thưởng tiếp theo.
“Cút!”
Đến khi giọng điệu thờ ơ truyền vào tai, Từ Bắc Vọng mới cung kính nói “Vâng”, cáo từ rời đi.
….
….
Đường lớn Hoàng Thành.
Từ Bắc Vọng chăm chú nhìn về phía bóng lưng thê lương của Thôi các lão phía trước, trong lòng thầm nhủ. Mình có nên tiết lộ bí mật với ông ấy không?
Vợ ngươi lăn lộn trên giường cùng với Võ Quốc Cữu a!
Không được, đường đường là một phụ thần quyền cao chức trọng, bị người ta vạch trần khuyết điểm ngay giữa đường xá như vậy, mặt mũi biết giấu vào đâu?
Từ Bắc Vọng nhíu mày, cân nhắc hai bên lợi hại.
Việc này vẫn nên uyển chuyển gợi ý thì hơn!
Suy cho cùng, đệ đệ của hoàng hậu cả ngày đều chim liền cánh cây liền cành với Thôi phu nhân, vạn nhất ngày nào đó hắn sai khiến Thôi phu nhân làm ra chuyện gì đó thì sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT