Một vùng biển máu treo ngược trên không, đủ loại vong linh tập trung đông đúc trên bờ biển, bọt máu thấm vào trong con ngươi của đám vong linh, từng luồng khí tức đen nhánh tuôn ra.
Một tiểu quỷ xuất hiện giữa thiên địa vô biên vô tận, nó lê lưỡi đi về phía biển máu, một số vong linh vươn vai ngọ nguậy loạng choạng theo sau.
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Bầu trời nứt ra một cái khe, bóng người rơi xuống biển máu.
Bọt máu bắn tung tóe vào khuôn mặt không có ngũ quan của những con vong linh, những tiếng thở hổn hển và tiếng cười tham lam của tiểu quỷ ở khắp mọi nơi.
(*) ngũ quan: Mi (lông mày), mắt, tai, mũi, miệng
Dương khí xuất hiện!
….
….
Vực Lâm Thiên.
Chiến xa và thuyền cổ sừng sững trong hư không, vô số cường giả lặng lẽ quan sát tấm bia đá.
Từng cái tên chậm rãi biến mất, trong đó có rất nhiều thiên kiêu được các thế lực lớn cẩn thận vun đắp, thậm chí là truyền nhân của các môn phiệt thế gia.
Nhưng ba mươi sáu người trong bảng Thiên.
Không, ngoại trừo truyền nhân của Khổng gia đã bị giết bởi Từ ác liêu.
Ba mươi lăm người còn lại đều bình an vô sự.
Các cường giả không ngạc nhiên chút này, những thiên kiêu này không thể rơi đài nhanh như vậy được.
Khí tức băng bàn bao trùm bầu trời chỉ trong nháy mắt, con phượng hoàng đỏ rực gào thét và gầm rú trong khoảng không, một vùng không gian bị giam cầm trong lớp sương giá đáng sợ, như thể ngày tận thế đã đến gần kề.
Các cường giả thế lực lớn ớn lạnh sống lưng, những biến hóa bất ngờ này đã khiến họ bị chấn kinh.
Ai đã chọc đến Đệ Ngũ Ma Đầu rồi?
“Làm sao có thể?”
Lúc này, sắc mặt của hài đồng ở thánh địa Tứ Tượng trở nên kinh hãi, như thể nó đã nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Đám người lập tức nhìn về phía bia đá, đồng tử co rút mạnh, sắc mặt vặn vẹo đến cực hạn!
Cái tên thứ tư đã biến mất!
Từ Bắc Vọng!
Tên của hắn ta biến mất rồi!
Ầm ầm!
Giống như thiên thạch rơi xuống biển sâu, các thế lực lớn bắt đầu nảy sinh những cơn sóng quái dị trong lòng!
Tên biến mất, có nghĩa là đã chết!
Một Từ Bắc Vọng có thực lực quét ngang thế hệ trẻ tuổi, chẳng lẽ cứ như vậy mà mất mạng sao?
Bên trong phượng liễn, Vũ Chiếu trợn tròn đôi mắt phượng, hai tay nắm chặt ngai vàng, móng tay trở nên trắng bệch!
Phản ứng đầu tiên của bà ta là không tin vào điều đó!
Dù cho có dính vào lời nguyền rủa độc ác, kẻ này cũng không có khả năng ngã xuống nhanh như vậy.
Trong mắt chúng sinh Cửu Châu, ngay cả khi kẻ này không thể leo lên đỉnh cao Thiên Xu, hắn cũng sẽ là một trong số ít những người còn sống sót.
Hiện giờ, trong số hàng vạn cái tên trên tấm bia, tên của hắn ta đã biến mất.
“Hắn chết rồi?”
Vũ Chiếu thì thào khẽ nói, dung nhan xinh đẹp bày ra sắc mặc mừng rỡ như điên.
Nhân sinh khắp nơi đều vô cùng kinh hỉ!
Trong mắt bà, tên tiểu bối trẻ tuổi này luôn là một cơn đại dịch vô cùng hiểm họa, hắn thậm chí còn có cơ hội đứng sừng sững trên đỉnh cao, chính là người mà Đệ Ngũ Ma Đầu vô cùng yêu thích.
Vậy mà hắn ta đã chết rồi?
“Thật quá tốt!”
bà nắm chặt nắm đấm, động tác có chút vung vẩy.
Thời khắc này, các thế lực cường giả lấy lại tinh thần rồi nhìn nhau, bọn họ có thể nhận ra sự hưng phấn trong đáy mắt của đối phương.
Làm sao có thể không vui mừng?
Ai nấy đều tưởng rằng, Từ ác liêu sẽ trỗi dậy với tốc độ kinh hoàng dưới đôi cánh của Đệ Ngũ Ma Đầu. Một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành một tên ma đầu thứ hai, khiến cả thiên hạ phải khiếp sợ!
Nhưng hiện tại, hắn ta vừa tiến vào Thiên Xu, lập tức rơi đài rồi?
Mất đi sự bảo hộ của Đệ Ngũ Ma Đầu, huyền thoại bất khả chiến bại được thế hệ trẻ biết đến này, đã hoàn toàn lộ ra nguyên hình!
Mới rời khỏi nàng chưa được bao lâu, ngươi đã lập tức bỏ mạng?
Trên chiến thuyền của Thiên Thần Điện, Độc Cô Vô Địch khẽ thở dài: “Thật đáng tiếc.”
Giọng nói ẩn chứa một chút cảm xúc tiếc nuối. Trước khi hai tên luân hồi chuyển thế xuất thế, ông ta luôn cho rằng vị trí đỉnh cao Thiên Xu sẽ thuộc về Từ Bắc Vọng, đó là lý do tại sao mà ông không ngần ngại hạ mình để ngỏ lời mời gia nhập.
Ông ta hiếm khi nhìn lầm, không ngờ lần này lại xảy ra sự cố.
Ầm!
Trên trời xuất hiện hơi thở cuồng bạo, một hơi thở lạnh lẽo đánh về phía tấm bia đá.
Tấm bia bị đóng băng, sau đó xuất hiện một số vết nứt.
Các thế lực lớn đều câm như hến, không dám bày ra bất kỳ thái độ khinh thường vì sợ sẽ rước họa vào thân.
Tấm bia đá một lần nữa được khôi phục như cũ, hơi thở lạnh lẽo bao trùm thiên địa biến mất, Phượng Hoàng bay lên rồi biến mất trong mây mù.
Một sự im lặng chết chóc lan tràn, ai nấy đều vô cùng sợ hãi. Đệ Ngũ Ma Đầu sẽ gây ra trận gió tanh mưa máu nào nữa đây?
Đạo thống nhà mình có bị vạ lây hay không đây?
Họ hoảng hốt nhìn tấm bia đá, sợ rằng bên cạnh tên của truyền nhân nhà mình sẽ có thêm một ngàn hạt sáng.
Không có.
Ngay cả điểm sáng của Sở Thái Hư và Thương Hạo Nhiên cũng không hề thay đổi, chưa kể đến những thiên kiêu khác trong bảng Thiên.
Rốt cuộc, Từ ác liêu đã chết như thế nào?
Nữ tử váy tím đứng sừng sững trên phượng hoàng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ lạnh như băng vạn năm, nỗi đau trong lòng nhanh chóng lan tràn.
Trên đỉnh Thiên Cơ Các, một lão già đang ngồi trên bồ đoàn, gương mặt già nua đầy nếp nhăn như rễ cây cổ thụ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nữ tử váy tím hiện ra trong hư không, đôi mắt xanh biếc lạnh lùng nhìn chằm chằm lão già, tràn ngập sát ý.
Lão nhân Thiên Cơ rơi vào trầm mặc.
Thiên Xu đã được cử hành hàng vạn năm nay, nữ nhân này là võ giả tài năng nhất mà hắn từng thấy, cũng là người gần đạt tới cảnh giới siêu thoát nhất. Lão không bao giờ nghĩ rằng, nàng ta sẽ thất thố như vậy.
“Thiên Xu tọa trấn bên ngoài lãnh địa, lão phu chỉ là người gác cổng, không biết gì về bên trong.”
Lão nhân Thiên Cơ nhàn nhạt nói.
Đây là lời nói thật, Bán Bộ Chí Tôn cũng không có khả năng can thiệp vào Thiên Xu, hắn cũng không thể can thiệp, chỉ phụ trách mở ra.
“Chết rồi?”
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương sắc bén.
Thiên Cơ lão nhân cau mày, nói thẳng bẩm báo: “Mấy vạn năm nay, một khi tên đã biến mất trên bia đá…”
Hắn dừng một chút, không dám kích động nữ nhân này quá nhiều nên đã đổi cách nói khác: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn…”
Bóng dáng nữ tử váy tím biến mất. Chó săn sẽ không chết, hắn ta chính là ngoại lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT