Nhưng sau khi chính thức giao thủ với đối phương, bọn hắn mới cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch giữa thực lực của hai bên.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều muốn rút lui khỏi cuộc chiến.

“Thật nực cười, các ngươi xem ta làm quả hồng mềm mặc người đời nắn bóp sao?”

Thanh âm bình thản vừa dứt, thế giới huyết sắc hoàn toàn vỡ vụn.

“Gầm!”

Một con ác thú thượng cổ bò ra từ vũng máu, hư ảnh của nó quét qua đám người, sau đó xuất ra một chưởng thô bạo.

Nam tử áo bào trắng điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, hơi thở quái thú càng thêm khủng bố, một chưởng này của hắn quả thực có thể lật tung cả bầu trời.

Ầm!

Không khí chấn động, đồi núi sừng sững như thể đang rơi xuống, bàn tay khổng lồ tát vào hai tên thiên kiên run như cầy sấy.

Ngay lập tức, một tiếng nổ tung vang lên, máu huyết bay khắp nơi, cơ thể bọn hắn hóa thành bột mịn rồi văng ra khắp bầu trời.

“Đây chính là sức mạng của các ngươi khi liên thủ sao? Hình như còn không thể chịu nổi một đòn của ta.”

Dung mạo của nam tử áo trắng tinh xảo như những đóa hoa huyết dụ, hắn phát ra âm thanh tùy ý như đang chào hỏi đám bằng hữu lâu ngày không gặp.

Đám người hoàn toàn chấn động! Lại thêm hai tên thiên kiêu tiếp tục ngã xuống!

Từ ác liêu cường đại quá sức chịu đựng!

Các võ giả dù ngu ngốc đến đâu cũng đã bắt đầu phản ứng trở lại, Từ công tử giết một người thì lấy máu một người, hắn càng chiến đấu thì càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Sắc mặt đám thiên kiêu trong bảng Thiên đều trở nên trầm trọng vô cùng, ngay cả bọn hắn cũng cảm thấy vừa hồi hộp vừa sợ hãi khiếp vía.

“Là… là ta có mắt không tròng, tầm nhìn hạn hẹp, xin Từ công tử khoan hồng độ lượng.”

Thiên kiêu Thác Bạt thị run rẩy mi tâm, hắn ta thu lại pháp bảo, nơm nớp lo sợ.

Sắc mặt của mười một người còn lại lúc này đã trở nên cứng đờ, trái tim của bọn hắn giống như đã rơi vào lòng bàn tay của đối phương, nỗi sợ hãi tột cùng quét qua toàn thân.

Đặc biệt là Vũ Quân Cơ, hắn muốn tự tát vào mặt mình vì đã bị lòng thù hận làm cho trở nên ngu muội.

Tiêu Phàm nổi đầy gân xanh trên trán, cơn giận dữ trong lòng hắn cuồn cuộn từng cơn, đồng thời cũng cảm thấy hối hận vô cùng.

“Khuyên ta rộng lượng?”

Nam tử áo trắng nhẹ nhàng gật đầu: “Giết chết ngươi chính là sự khoan dung lớn nhất của ta.”

Ầm!

Huyết chưởng lại vắt ngang phía chân trời một lần nữa, Từ Bắc Vọng dường như muốn trở thành thượng cổ huyết ma của thế hệ này, hắn nhanh chóng lao về về phía thiên kiêu Thác Bạt thị.

Không có gì ngạc nhiên, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, thiên kiêu Thác Bạt thị bị đánh tan thành từng mảnh, cơ thể gần như nổ tung, cả thể xác và tinh thần đều bị hủy hoại.

Đám người tê dại hết cả da đầu, đồng thời cũng cảm thấy một luồng hàn khí sau lưng, tinh thần gần như bị đóng băng trong chớp mắt.

Liên minh giết Từ chỉ còn lại mười người.

Tốc độ ra tay của Từ Bắc Vọng nhanh đến mức khiến người ta hít thở không thông!

Đằng xa, Sở Thái Hư liếm môi, sắc mặt có chút quỷ dị, sát ý tuôn ra từ đáy mắt, hắn nhanh chóng lướt về phía con mồi.

Xôn xao!

Đám người trợn mắt há mồm!

Người đứng thứ đầu của Thiên Bảng muốn ra tay chặn giết sao?

Chẳng lẽ hắn không kiêng kỵ Từ công tử?

Tất nhiên, Sở Thái Hư có thể chém giết được Đại tông sư đó nha!

Trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Quân Lâm đầu đội kim quang và Huyền Cơ thân mang áo cà sa đồng thời xuất thủ, hai cỗ chân khí mênh mông tuôn về phía Sở Thái Hư.

Ầm!

Ầm!

Một gốc hoa đào kiều diễm bay đến.

Hào quang của sáu đạo thần kiếm đan vào nhau!

Người xếp thứ hai Thiên Bảng, Thương Hạo Nhiên và người xếp thứ ba Thiên Bảng, Hiên Viên Trường Khanh, khí cơ của hai người bọn họ hợp lực khóa chặt Sở Thái Hư.

Một màn này khiến cho mấy vạn võ giả trẻ tuổi cảm thấy khó tin đến cực điểm.

Trận chiến kinh hãi thế tục?

Đôi mắt Sở Thái Hư liếc nhìn đám người bằng ánh mắt u ám, sau đó cười hai tiếng rồi thu hồi khí tức.

Bốn người lúc này mới thối lui.

Lý do bọn hắn động thủ rất đơn giản, mối uy hiếp lớn nhất trong Thiên Xu là Sở Thái Hư, mà Từ Bắc Vọng có khả năng giữ chân đối phương. Chính vì thế, bọn hắn không thể để Từ Bắc Vọng chết dễ dàng như vậy được.

Một chút động tĩnh này cũng không làm gián đoạn cảnh tượng giết chóc trong sân.

Nam tử áo trắng tiếp tục ra tay, động tác hủy diệt thiên kiêu Nam Cung môn của hắn nhẹ nhàng giống như đang nhổ cỏ hái hoa.

Sương máu tràn ngập không gian, nơi này biến thành khu vực đáng sợ như địa ngục!

Khổng Hiển không ngừng run sợ, lạnh đến thấu xương!

Khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo đến mức khó coi, phẫn nộ rít gào: “Các người còn muốn khoanh tay chờ chết sao? Cùng nhau liều mạng đi!”

Văn tự hùng hồn bật ra trong tiếng hô hào, phong ấn Đạo gia bao trùm trời đất.

Bảy người còn lại cố gắng hết sức để kiềm chế nội tâm tuyệt vọng khủng hoảng, sau khi nghe thấy tiếng thét của Khổng Hiền, bọn hắn đều lần lượt thi triển bí pháp thần thông.

Âm thanh ầm ầm vang lên!

“Chiến!”

Khổng Hiển ngửa mặt lên trời hét lớn, thân ảnh hóa thành một đạo cầu vồng, xoay người bỏ chạy lên trời.

Tiêu Phàm không nhanh không chậm thi triển Thánh Thể, một vòng ánh sáng đỏ chói bao phủ thân thể hắn ta. Tiêu Phảm đột nhiên xoay người, rút lui khỏi trận chiến.

Cục diện biển đổi đột ngột, khiến vô số võ giả hết sức sửng sốt. Tuy nhiên, bọn họ đột nhiên hiểu rõ…

Mặc dù hành vi bỏ trốn đáng xấu hổ, nhưng còn tốt hơn là mất đi tính mạng.

Nếu cứ tiếp tục vây công, thì cũng chỉ đang vùng vẫy giãy chết trong tay Từ ác liêu mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play