Tây Môn Ẩm Nguyệt, tổ trưởng tổ đội Canh, đứng đầu tứ đại danh bổ trong Lục Phiến môn, xếp thứ chín trên bảng Thanh Vân, giang hồ hay gọi là Diệt Tuyệt.
Nàng ta độc ác cỡ nào đây?
Thù nam nhân!
Vẻn vẹn ba chữ này cũng đủ làm người ta rùng mình.
Nàng ta thù hận nam nhân đến tận xương tuỷ, thậm chí còn xem tất cả nam nhân trên đời đều là cỏ rác thô bỉ.
Lúc nàng ta điều tra vụ án, chỉ cần hung thủ là nam, mặc kệ là người hay là yêu, ra khỏi ngục đều biến thành thái giám.
Tất cả đều bị đối xử bằng cực hình, thiến!
“Số lượng vụ án do tổ đội Canh chúng ta phá giải vẫn luôn duy trì hạng ba trong Lục Phiến Môn, ta hi vọng chư vị không làm mất uy danh của tổ đội Canh.”
Nữ tổ phó chanh chua lớn giọng nói vang cả bốn phía. Đám bộ khoái mới vào giả bộ cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nhao nhao gào lên muốn đứng thứ nhất.
Bỗng nhiên.
“Cút ra đây!”
Giọng nói tràn ngập sát khí vang lên khiến cho toàn bộ giáo trường rơi vào trầm mặc.
Tây Môn Ẩm Nguyệt phất ống tay áo, một thanh phi tiêu bay đến trên đầu của tên nam kia.
Cô ta lạnh giọng nói: “Hộp cơm này của ngươi giấu rất tốt.”
Tên nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người ốm chỉ còn da bọc xương, mắt nhỏ hơi lệch, thái dương hóp vào. Sau lưng hắn còn vác theo một hộp đựng thức ăn xách tay, xem chừng vẫn chưa kịp ăn bữa sáng.
“Lập tức cút khỏi Lục Phiến Môn!”
Tây Môn Ẩm Nguyệt không nghe giải thích đã phóng phi tiêu đâm vào hộp cơm, khiến hộp cơm bị nổ tung lên.
Đám bộ khoái mới vào run lẩy bẩy, chỉ có một hộp cơm mà đã chạm đến giới hạn cuối cùng của vị Diệt Tuyệt này rồi sao?
Bọn họ chỉ có thể tặng ánh nhìn thương hại cho vị huynh đài này.
Lưu Miêu uỷ khuất chất đầy bụng, hắn đứng thẳng người, mở to cặp mắt ti hí, nhưng bước chân lại không hề xê dịch.
“Còn không đi? Đừng trách ta vô tình.”
Tây Môn Ẩm Nguyệt trừng đôi đồng tử sắc bén, sát khí ngập trời thủ thế xông về hướng Lưu Miêu.
Chính ngay lúc này.
“Quan uy của tổ trưởng Tây Môn lớn thật, kẻ không biết còn cho rằng là đấng chí tôn xuất chinh đấy.”
Giọng nói ôn nhuận truyền đến, một thân bạch bào chấp tay sau lưng rảo bước lại.
Mọi người ồ lên!
Lại là một vị đại thần của tổ đội Canh, Từ Bắc Vọng!
Hắn ta chỉ là một bộ khoái bốn sao, đến cả một bộ khoái năm sao ở tổ đội Canh còn không đánh thắng nổi, đừng nói đến tổ trưởng Diệt Tuyệt cao cao tại thượng.
Nhưng nhờ vào một trận đánh tối qua, danh tiếng hiện tại của hắn vô cùng hiển hách!
“Sao lại đến trễ?”
Cô gái chanh chua cắn răng cố gắng bảo vệ uy thế, nhưng giọng nói của cô ta vẫn mềm mỏng lại mấy phần, xem ra vẫn có chút kiêng kỵ.
“Bận chút việc nên chậm trễ.”
Từ Bắc Vọng nhàn nhạt đáp, sau đó chỉ về phía người đàn ông xấu xí kia.
“Vị này là người của quý phi nương nương, trước khi tổ trưởng ra quyết định thì vẫn nên suy nghĩ kỹ lưỡng.”
Sắc mặt Lưu Miêu lộ vẻ cảm kích, trước khi vào cửa Lục Phiến Môn, tỷ tỷ của hắn đã dặn dò cần phải theo sát bước chân của Từ Bắc Vọng.
Tây Môn Ẩm Nguyệt nghe vậy, khóe môi ẩn hiện nét cười lạnh: “Chó mèo miêu cẩu gì cũng đều nói là người của nương nương, ngươi cho rằng ta không dám động vào hắn ta sao?”
“Ở tổ đội Canh, Tây Môn Ẩm Nguyệt ta nói được là được!”
Nói rồi không khí chấn động, phi tiêu đồng loạt bay ra.
Khí thế ở phía bên kia cũng lẫm liệt, một chưởng mạnh mẽ vô song cách không đánh ra.
Chướng khí va chạm với phi tiêu.
Mọi người chấn kinh!
Động thủ rồi!
Ngày đầu tiên bọn họ nhậm chức, đã được xem một màn đặc sắc như thế.
Năm vị tổ phó còn lại cũng bị dọa thất kinh, trên mặt bọn họ viết đầy mấy chữ khó thể nào tin nổi.
Từ Bắc Vọng, lại dám khiêu khích uy nghiêm của tổ trưởng?
Sao hắn ta dám làm như thế!
Ai cho hắn ta dũng khí đó?
Chỉ dựa vào việc trấn áp một con kiến gián vào tối qua, mà hắn cho rằng mình có thể chống chọi với tổ trưởng, một cường giả thất phẩm đỉnh cấp đang xếp hạng chín của bảng Thanh Vân?
Tên ác bá này không khỏi quá huênh hoang tự cao rồi.
Diện mạo Tây Môn Ẩm Nguyện trầm mặc như nước, nàng ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Từ Bắc Vọng.
Nàng có tự tin, chỉ nửa chiêu của nàng là có thể khiến cho tên ác bá này hiểu rõ cái gì gọi là khoảng cách chênh lệch.
Nhưng nàng đang lo lắng, một khi đôi bên giao chiến, tổ đội Canh sẽ biến thành trò cười của Lục Phiến Môn.
Nội loạn trước mặt bộ khoái mới vào, tổ trưởng như nàng khó chối bỏ trách nhiệm.
Nhưng nếu không giáo huấn thật tốt tên Từ Bắc Vọng này, sẽ tổn hại đến uy tín của nàng.
Do dự hồi lâu, bộ ngực căng tròn của Tây Môn Ẩm Nguyệt không ngừng phập phồng, nàng ta lạnh lùng nói: “Phạt ba tháng bổng lộc, răn đe cảnh cáo!”
Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng che giấu vẻ kinh hãi trong đáy mắt.
Xem ra Từ Bắc Vọng thật khó lường, vậy mà lại khiến cho Diệt Tuyệt danh chấn thiên hạ phải nhượng bộ.
Lưu Miêu rất biết điều, cất giọng cung kính cảm tạ tổ trưởng khoan hồng đại lượng.
Mặt Từ Bắc Vọng không chút biểu cảm, ánh mắt cũng không gợn một làn sóng.
Tên nam tử xấu xí này là đệ đệ của dì Dung, Lưu gia và Từ gia quan hệ luôn tốt đẹp.
Nhưng Từ Bắc Vọng vốn không phải bởi vì chuyện này, mà công khai đối đầu với Diệt Tuyệt.
Mà là, hắn ta đã nhìn thấy được tháp vận khí trên đầu Diệt Tuyệt.
Chín mươi tầng!
Vận khí của nàng ta cũng chỉ là bản nhược hóa.
Cho nên hắn nhịn không nổi muốn ra tay thăm dò thử, xem thử chuyện đoạt bảo sau này của hắn sẽ nắm chắc được mấy phần.
Lần thăm dò này đã khiến Từ Bắc Vọng triệt để hiểu rõ hạng chín bảng Thanh Vân là sự tồn tại như thế nào.
Nói trắng ra, với công lực hiện tại của hắn, một chút xíu phần thắng cũng không có.
“Không mặc đồng phục của tổ đội Canh, phạt ba tháng bổng lộc.”
“Đi theo ta, bổn tổ trưởng có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Tây Môn Ẩm Nguyệt cố gắng khống chế tức giận, phất ống tay áo đi vào trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT